
c trong mở của rất nhiều người.
Cô đặt toàn bộ tâm trí vào công việc, cũng may tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều diễn ra một cách bình ổn, nhưng vì vừa mới nhậm chức cho nên có rất nhiều chuyện rất nhiều tài liệu đợi cô tìm hiểu, hết giờ làm của buổi chiều vẫn chưa về.
Những nhân viên ở bên ngoài đều đã về hết, chỉ còn một mình Tiết Noãn Nhi vẫn ở trong phòng bận rộn với công việc, quên cả thời gian. Cho đến khi chuông điện thoại di động vang lên, mới kéo cô ra khỏi công việc.
"Noãn Nhi, bao giờ mẹ về? Mẹ không đói sao? Con đã nấu xong bữa tối cho mẹ rồi."
Tiết Noãn Nhi nhìn xuống đồng hồ báo thức, kêu lên: "Cục cưng, mẹ vô ý quá, mải làm việc đến quên cả thời gian."
"Không sao, điều đó cho thấy Noãn Nhi nhà ta rất cố gắng trong công việc, con ở nhà đợi mẹ về nhé."
"Ừ, con trai ngoan, trước mắt cứ như vậy nhé."
"Vâng ạ."
Cúp điện thoại, trên gương mặt Tiết Noãn Nhi nở nụ cười rạng rỡ. Mọi người đều nói con gái là bạn tri kỷ của mẹ, nhưng cô cảm thấy, Tiểu Diệc tuy là con trai, nhưng cũng là một người bạn tri kỷ của mình.
Mỗi khi ở bên con trai, cô đều cảm nhận được niềm hạnh phúc vô bờ bến. Nghĩ vậy liền đứng dậy thu dọn tài liệu, tắt máy tính, cầm túi xách đi ra ngoài. Bên ngoài tất cả đèn điện đã được tắt, trên hành lang chỉ còn những tia sáng yếu ớt phản chiếu.
Tiết Noãn Nhi vừa đi tới giữa phòng tiêu thụ, đột nhiên nghe một tiếng "Xoẹt", xung quanh trở nên tối đen. Màn đêm đen ngòm trước mặt, khiến cô sợ tới run người.
"Có ai ở đây không?" Tiết Noãn Nhi hỏi.
Có thể là bị cắt điện, tất cả các đèn đều bị tắt, đồng nghĩa thang máy cũng không thể sử dụng. Tiết Noãn Nhi cảm thấy bản thân thật xui xẻo, trong lòng cũng hơi sờ sợ, lùi về phía sau một bước đột nhiên va phải một cơ thể.
"A" Tiết Noãn Nhi hét lên một tiếng
Người đó đột nhiên ôm lấy cô: "Đừng sợ, là tôi."
Sau phút kinh ngạc, Tiết Noãn Nhi lấy lại tinh thần "Tổng… Tổng giám đốc...." Muộn thế này, tại sao anh ta vẫn còn ở đây?
Tiết Noãn Nhi hơi giãy giụa, hay tai chống lên ngực anh "Tổng giám đốc, xin anh buông tôi ra..."
Mỗi lần gặp, anh ta đều làm ra những hành động thất thố.
Ngự Giao không buông cô ra, cũng không lên tiếng đáp lời. Anh thích bóng tối, hơn nữa anh cũng không nhìn thấy gương mặt Tiết Noãn Nhi, chỉ có thể nghe giọng nói cảm nhận cơ thể cô, cảm giác như thế, cô chính là Băng Dao!
Cho nên, anh không buông ra được. Ngự Giao ôm chặt cô vào lòng, trong bóng tối đột nhiên một nụ hôn rơi xuống. "Tổng giám đốc, anh đừng như vậy! Đừng như vậy" Tiết Noãn Nhi giãy giụa, trái tim đập cuồng loạn.
Ngự Giao ôm chặt không buông, đôi tay không an phận di chuyển trên người cô, hô hấp dồn dập: "Băng Dao, đừng rời khỏi anh, anh rất nhớ em, anh nhớ em đến sắp phát điên lên rồi. Băng Dao, Băng Dao...."
Tiết Noãn Nhi kinh ngạc, quên cả giãy giụa, vì vậy nhân cơ hội đó đầu lưỡi anh liền chui vào trong khoang miệng nhỏ thơm mùi đinh hương của cô.
Cô bấm một cái thật mạnh lên người mình, tự nhủ không thể tiếp tục lún sâu vào vũng bùn này. Tuyệt đối không thể quên đi những tổn thương anh ta đã gây ra cho cô, cũng nhưng những tổn thương đã gây ra cho Tô Y Thu. Không thể lún sâu vào vết xe đổ.
"Tôi là Tiết Noãn Nhi! Không phải là Doãn Băng Dao" Tiết Noãn Nhi lạnh giọng nói.
"Không! Em chính là Băng Dao! giọng nói của em, cơ thể của em, anh rất quen thuộc" trong bóng tối, anh đột nhiên như mất đi lý trí, bởi không nhìn thấy gương mặt Tiết Noãn Nhi, cho nên anh cố chấp cho rằng cô chính là Doãn Băng Dao
Ngự Giao giống như phát điên, ôm chặt cơ thể cô vào lòng những nụ hôn không ngừng rơi xuống. Đôi tay nóng bỏng của anh luồn vào vạt áo cô chui vào bên trong, đầu ngón tay nhẹ nhàng linh hoạt nhanh chóng tháo móc áo lót.
Tiết Noãn Nhi hít sâu một hơi, cảm giác trước ngực đột nhiên như được nới lỏng. Cơ thể cô yếu ớt như muốn ngã, nhưng lại không cách nào đẩy người đàn ông điên cuồng trước mặt ra, miệng anh ta không ngừng gọi bên Băng Dao.
"Băng Dao, cầu xin em đừng rời khỏi anh, em là của anh, cả đời này em mãi mãi là người phụ nữ của anh" giọng nói vội vàng đầy bá đạo, từng hơi thở dồn dập của anh phả vào vành tai cô.
Tiết Noãn Nhi cảm giác cơ thể mình đang dần dần sụp xuống. Lắc đầu, thầm nói trong lòng, Ngự Giao à Ngự Giao, sớm biết trước như này, lúc đầu cần gì phải như vậy.
Cũng trong bóng tối ở bên ngoài cách đó mấy bước, Tô Y Thu đứng ở nơi đó, trong bóng tối từ nơi phát ra tiếng nói có thể lờ mờ nhìn thấy hai cơ thể đang ôm chặt nhau. Hô hấp của cô đột nhiên như bị bóp chặt. Giọng nói này, là Băng Dao! Tạo sao cậu ấy lại trở về? Cô đột nhiên ý thức được mối nguy hiểm.
Mà ở đầu bên kia, hai người đang lôi lôi kéo kéo, hoàn toàn không phát hiện ra sự có mặt của Tô Y Thu.
Động tác của Ngự Giao càng lúc càng suồng sã, một tay anh xiết chặt vòng eo Tiết Noãn Nhi, một tay nắm chặt hai tay cô, xoay người ép cô vào bức tường, cơ thể của hai người dính chặt vào nhau.
Tiết Noãn Nhi không có đường lui, phía sau cô là bức tường lạnh như băng, phía sau là cơ thể nóng bỏng rắn chắc của Ngự Giao, cảm giác nóng lạnh song song, khiến cô vô