
i phải."
"Bà có ý gì?" Doãn Băng Dao không hiểu.
"Con ranh thối tha, mày lấy đâu tiền mua căn nhà này, nhất định là bố mày mua cho. Doãn Băng Dao, mày có nhớ từng nói với tao câu gì không? Mày nói đợi đến khi mày học năm thứ tư sẽ không dùng một đồng tiền nào của chúng tao, không phải mày có bản lĩnh lắm sao? Tại sao còn bảo bố mày giấu tao mua nhà cho chị em mày, may mà tao luôn để mắt đến hai chị em mày"
Doãn Băng Dao thấy không cần phải giải thích: "Nhà này không phải do bố tôi mua"
"Nói dối! Mày lấy tiền ở đâu ra? Tao không tin, hai chị em mày lập tức dọn ra khỏi đây, trở lại căn nhà cũ nát kia." Thi Lục Đình thẹn quá hóa giận. Tiến lên kéo hai chị em cô.
Bà ta luôn nghi ngờ chồng mình lén đưa tiền cho hai đứa con riêng.
"A! Chị!" Doãn Lăng Diệc trốn trong lòng Doãn Băng Dao, không dám ngẩng đầu nhìn Thi Lục Đình.
"Dừng lại ngay." Một giọng nam trầm thấp mạnh mẽ, uy nghiêm vang lên. Doãn Lăng Diệc đang trốn trong lòng Doãn Băng Dao ngẩng đầu lên, khi thấy dáng người cao lớn của Ngự Giao, gương mặt liền nở nụ cười vui sướng.
Cậu đứng lên, chạy nhanh ra phía sau Ngự Giao, "Anh ơi, bà ta rất đáng sợ"
Tối hôm ở bên cảng, mặc dù cậu bị hôn mê, nhưng vẫn biết anh là người cứu mình và chị gái, cho nên bây giờ cậu cho rằng chắc chắn anh sẽ tiếp tục cứu hai chị em cậu.
Doãn Băng Dao nhìn chằm chằm vào Ngự Giao, đột nhiên xuất hiện.
Lần đầu tiên, cô cảm giác được sự xuất hiện của anh không phải là tai họa mà là cứu vớt.
"Anh là ai? chuyện nhà chúng tôi, anh đừng nên xía vào"
Thi Lục Đình bình tĩnh lại, giọng nói vẫn đầy kiêu ngạo, nhưng trên khuôn mặt đầy son phấn không còn vẻ phách lối lúc đầu, thay vào đó là một chút khiếp đảm.
Đây là Ngự Giao, trên người anh có một loại khí chất bá vương, có thể khiến người khác sợ hãi.
Khuôn mặt Ngự Giao lạnh lùng không chút biểu cảm, anh bước lên phía trước, đưa danh thiếp của mình cho Thi Lục Đình.
Thi Lục Đình sốt ruột nhận danh thiếp, khi ánh mắt bà ta chạm đến những nét chữ trên tấm danh thiếp, ba chữ "Thẩm Ngạn Bằng", liền kinh ngạc há to miệng
"Thì, thì ra là tổng giám đốc Thẩm, hì hì, thất lễ, thất lễ" vẻ mặt Thi Lục Đình lập tức thay đổi, cười nịnh nọt.
Thẩm Ngạn Bằng tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị, biệt danh Ngự Giao, tất cả các nhân vật trong hai giới hắc đạo và bạch đạo đều phải kiên dè. Trong thành phố cảng này, tên của anh như sấm rền bên tai.
Đối với nụ cười nịnh nọt của Thi Lục Đình, Ngự Giao chỉ cười nhạt.
Thấy vẻ mặt tối đen của Ngự Giao, Thi Lục Đình vội vàng giải thích: "Tổng giám đốc Thẩm, đây là chuyện nhà chúng tôi, con ranh đáng chết này, dám ở sau lưng tôi xúi gục bố nó lấy tiền mua nhà cho nó. Hôm nay tôi tới đây là để lấy lại căn nhà này"
Thi Lục Đình đúng là dạng đàn bà ngực to óc ngắn, nhìn thấy Ngự Giao đột nhiên xuất hiện ở đây mà vẫn không đoán ra sự thật.
"Lấy lại căn nhà này?" Ngự Giao cười nhạo một tiếng, "Xin hỏi bà dựa vào cái gì để lấy lại căn nhà này?"
Bị ánh mắt sắc bén của Ngự Giao chiếu thẳng vào người, Thi Lục Đình mất tự nhiên cười khan vài tiếng, "Căn nhà này nhất định là do chồng tôi mua cho nó, cho nên..."
"Vậy xin lỗi, tôi muốn nói cho bà biết, căn nhà này là tôi mua cho Băng Dao"
"Hả?" Thi Lục Đình há hốc miệng lần nữa, cho dù thế nào đi nữa bà ta cũng không nghĩ ra một người ăn mặc quê mùa như Doãn Băng Dao, lại có thể quen biết một người giàu có như Ngự Giao.
Thấy tình hình không ổn, Thi Lục Đình vội vàng nói: "Thì ra là như vậy, xem ra chỉ là hiểu lầm, tôi còn có chút việc, tôi đi trước"
Nhìn bà ta xấu hổ cầm chiếc ví trên ghế sofa, hoảng hốt đi ra cửa. khóe miệng Doãn Băng Dao khẽ cong lên.
Từ lúc chào đời cho tới nay, đây là lần đầu tiên cô thấy một phụ nữ có dáng vẻ khó coi như vậy.
"Đứng lại"
Ngự Giao quát một tiếng, cả người Thi Lục Đình run bắn lên, bước chân cũng lập tức dừng lại. Thi Lục Đình xoay người lại, Doãn Lăng Diệc đang đứng bên cạnh, liền trốn sau lưng Ngự Giao lần nữa.
Người anh này khiến cậu có cảm giác an toàn.
"Tổng giám đốc Thẩm, còn chuyện gì sao?" Thi Lục Đình lúng túng cười cười.
"Từ nay về sau chỗ này không chào đón bà, cũng hy vọng từ nay về sau bà sẽ không đến quấy rầy hai chị em Băng Dao nữa, nếu không...."
"Tôi hiểu, tất nhiên tôi hiểu." Thi Lục Đình vội vàng cắt ngang lời nói của Ngự Giao, bà ta không muốn nghe thấy những lời nói hung ác, hơn nữa cũng hiểu nếu đắc tội với tập đoàn Thẩm thị, ngay cả công ty của mình cũng gặp nạn theo.
"Tổng giám đốc Thẩm, anh lo lắng quá rồi, mặc dù tôi là mẹ kế của hai chị em họ, nhưng tôi vẫn rất quan tâm tới hai đứa"
Ngự Giao nhìn Thi Lục Đình giống như nhìn một con sư tử cái, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Hiểu là được rồi, không còn việc nữa, bà đi được rồi"
Cuối cùng loại người ôn dịch như Thi Lục Đình cũng rời đi.
Doãn Băng Dao cảm thấy hả hê trong lòng.
"Anh thật tuyệt vời"