
và ép buộc của Ngự Giao, đôi lúc khiến cô cảm giác ngột thở
Vưu Trung Tĩnh đứng bên cạnh, nhìn Thẩm Hiên Bạch đang nhìn Doãn Băng Dao bằng ánh mắt thâm tình. Cô ta cũng đưa mắt nhìn về phía Doãn Băng Dao, ánh mắt trở nên âm trầm...
Sau khi hết giờ làm, Doãn Băng Dao vừa đi tới cửa, đang chuẩn bị vẫy taxi về nhà, một chiếc Benz dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe được kéo xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn của người đàn ông. "Lên xe đi, đi ăn tối với anh" Thẩm Hiên Bạch bước xuống xe, trên gương mặt nở nụ cười trong sáng.
"Em...." Doãn Băng Dao đang định từ chối, điện thoại liền vang lên, "Xin lỗi, anh chờ em một chút"
Cô lấy điện thoại từ trong túi xách, người gọi tới là Ngự Giao.
Cô hơi lo lắng nhìn thoáng qua Thẩm Hiên Bạch
Do dự một chút cô mới nhận điện thoại: "Alo...."
"Tại sao bây giờ mới nghe máy" trong điện thoại truyền ra tiếng giận hờn của Ngự Giao.
"Tôi vừa hết giờ làm, đang chuẩn bị đi về nên không nghe thấy"
"Chín giờ tối, đi ăn cơm cùng tôi, đến lúc đó tôi sẽ đến đón cô"
Doãn Băng Dao còn chưa kịp nói thêm điều gì, điện thoại đã bị ngắt kết nối.
Người đàn ông đáng ghét này! Lần nào cũng như vậy, chỉ để ý đến việc truyền đạt mệnh lệnh, chưa bao giờ quan tâm tới cảm nhận của cô.
"Hiên Bạch, em xin lỗi, tối nay em có chút việc phải làm, hẹn anh hôm khác vậy"
Doãn Băng Dao vẫy một chiếc taxi, sau đó liền lên xe rời đi.
Nụ cười trên gương mặt anh tuấn dần dần cứng ngắc, anh nhìn theo chiếc xe taxi rời đi, trong mắt hiện lên sự bi thương.
Cửa xe đột nhiên mở ra, Vưu Trung Tĩnh bước xuống xe.
"Sao vậy? luyến tiếc? vậy đuổi theo đi" lời nói châm chọc vang bên tai Thẩm Hiên Bạch.
Thẩm Hiên Bạch thu hồi ánh mắt của bản thân, ngồi vào chiếc xe hơi màu đen sang trọng.
Bàn tay được sơn móng đen nhánh của Vưu Trung Tĩnh nhẹ nhàng đặt trên đùi Thẩm Hiên Bạch, giọng nói trở nên mềm mỏng dịu dàng: "Người ta đã không yêu anh, anh cần gì phải khổ như vậy, mấy năm gần đây anh nhẫn nhục chịu đựng, cũng chỉ có em ở bên cạnh anh"
Gương mặt Thẩm Hiên Bạch vẫn vô cảm, giơ tay kéo bàn tay Vưu Trung Tĩnh ra: "Trung Tĩnh, đừng như vậy"
Vưu Trung Tĩnh tức giận hừ lạnh một tiếng: "Hiên Bạch, anh đừng quên, mục đích anh về nước lần này là gì, không phải là vì chuyện yêu đương"
"Tất nhiên tôi biết" đôi mắt đen nhánh kia, đột nhiên u ám.
Anh nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy, bây giờ là lúc anh đòi lại tất cả.
***
Doãn Băng Dao bân rộn trong phòng bếp, Doãn Lăng Diệc đứng bên cạnh nói "Chị, ngày nào chị cũng đi làm rất cực khổ, những việc như này để em làm là được rồi"
"Không sao đâu, gần đây công việc của chị khá bận rộn, không có thời gian ở nhà với em, chị nấu cơm xong rồi lát nữa em ăn cơm một mình nha, chị phải ra ngoài một chút"
Doãn Lăng Diệc chu môi nói: "Chị lại không ăn cơm cùng em sao?"
Cô thở dài, "Ừm, chị xin lỗi, qua thời gian này chị sẽ thường xuyên ở nhà ăn cơm với em"
Mấy ngày nay, phần lớn thời gian của cô bị Ngự Giao chiếm dụng, hoàn toàn không có chút thời gian rảnh rỗi nào.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
"Em đi mở cửa" Doãn Lăng Diệc xoay người chạy ra ngoài mở cửa.
"Đợi đã! Để chị mở cửa cho! Em trông nồi canh giúp chị"
Qua sự việc Thi Lục Đình lần trước, cuối cùng Băng Dao cũng yên tâm để em trai ở nhà một mình, không sợ người không có ý tốt đến nhà tìm.
Lau tay xong, cô đi ra mở cửa. "Hoan Hoan, sao em lại đến đây?" Doãn Băng Dao kinh ngạc nhìn người đứng ngoài cửa, là cô em gái cùng cha khác mẹ, Doãn Hoan Hoan.
"Chị, em đến thăm chị và Lăng Diệc"
Doãn Hoan Hoan năm nay mười bảy tuổi, không chán ghét chị em Doãn Băng Dao giống mẹ cô bé.
Mỗi lần Doãn Băng Dao về nhà lấy tiền sinh hoạt phí, chỉ có Doãn Hoan Hoan hòa nhã thân thiện với cô, cho nên Băng Dao cũng rất hoan nghênh cô bé, chỉ cảm thấy kỳ lạ sao Hoan Hoan lại biết nơi này.
Dẫn Hoan Hoan vào nhà, Doãn Băng Dao rót cho cô bé một ly nước, "Sao em biết chỗ này?"
"Là mẹ nói với em."
Nghĩ đến Thi Lục Đình, nụ cười trên mặt Doãn Băng Dao liền cứng ngắt.
Doãn Hoan Hoan vội vàng nói: "Chị đừng hiểu lầm, hôm nay em đến đây không có ý gì, lần trước mẹ em hiểu lầm chị, hôm nay em tới xin lỗi chị"
Doãn Băng Dao cười khẽ: "Không sao đâu"
"Em có nghe mẹ nói, bạn trai chị rất giàu có, em thực sự cảm thấy mừng cho chị"
"Hì hì..." Doãn Băng Dao xấu hổ cười cười.
Người khác nhìn vào, chỉ thấy đây là khu nhà cao cấp, cuộc sống rất thoải mái sung sướng. Nhưng đâu ai biết những đau khổ, ấm ức và sự căn rứt lương tâm trong lòng cô.
"Chị, món cải xào xong rồi" Doãn Lăng Diệc nhìn thấy Doãn Hoan Hoan, bước chân liền dừng lại, vẻ mặt hoảng sợ.
"Lăng Diệc" Doãn Hoan Hoan gọi tên cậu, cô sinh sau Doãn Lăng Diệc một tháng, nhưng cô chưa bao giờ gọi Doãn Lăng Diệc là anh, đơn giản là vì đầu óc chậm phát triển của cậu.
Doãn Băng Dao kéo em trai ngồi xuống bên cạnh, "Hoan Hoan tới thăm chúng ta..."
Doãn Lăng Diệc ngồi bên cạnh chị mìn