
gì mà khoa trương như vậy?"
"Thẩm Hiên Bạch là mối tình đầu của Băng Dao, cậu không biết sao?"
Tô Y Thu lắc đầu, vẻ mặt không thể tin nói: "Tớ không biết"
"Chắc là Băng Dao chưa kể cho cậu nghe. Thẩm Hiên Bạch, Băng Dao và tớ, là bạn học thời cấp ba, sau này Thẩm Hiên ra nước ngoài, lần này trở về là để tìm Băng Dao, nhưng đáng tiếc cậu ấy đã có bạn trai rồi...." Không biết hai người bọn họ gặp nhau sẽ xảy ra chuyện gì.
"Thật đáng tiếc, Thẩm Hiên Bạch là một người đàn ông rất suất sắc" Tô Y Thu thở dài.
Cô, Băng Dao và Đồng Bội quen nhau khi vào đại học, hồi học trung học ba người không học chung một trường. Cho nên, Tô Y Thu không biết Thẩm Hiên Bạch
"Thẩm Hiên Bạch có suất sắc bằng anh Bằng của cậu không?" Đồng Bội trêu chọc.
Tô y thi liền đỏ mặt, xấu hổ nói: "Tất nhiên là không rồi"
Tại công ty giải trí Lê Quang, Doãn Băng Dao xoay người định rời đi, bị Thẩm Hiên kéo lại không cho đi.
"Băng Dao, tại sao em lại ở đây?" trong ánh mắt trong veo của Thẩm Hiên Bạch, không che giấu được nét vui sướng.
"Cô ấy là nhân viên trang điểm vừa tới làm việc, Hiên Bạch, hai người quen nhau à?" người phụ nữ kia sửng sốt mất mấy giây, mở miệng hỏi.
Ánh mắt Thẩm Hiên Bạch dán chặt trên người Băng Dao, anh không liếc mắt nhìn người phụ nữ kia, chỉ nói: "Trung Tĩnh, cô ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy"
"Hiên Bạch, sắp tới giờ chụp ảnh rồi"
Vưu Trung Tĩnh, năm nay hai mươi ba tuổi, là một người phụ nữ trẻ tuổi tài cao, là người quản lý của Thẩm Hiên Bạch. Từng có báo đưa tin, chuyện hai người qua lại yêu đương.
"Tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi" Thẩm Hiên Bạch lặp lại lần nữa.
Vưu Trung Tĩnh nhíu mày tức giận, cô chưa từng thấy Thẩm Hiên Bạch luống cuống như vậy. Bất đắc dĩ, cô đành phải đi ra ngoài trước. Sau khi Vưu Trung Tĩnh ra ngoài, Thẩm Hiên Bạch kích động ôm chặt Doãn Băng Dao vào lòng. Năm đó, vì lý do bất đắc dĩ, anh không thể không rời khỏi người con gái mình yêu thương này, hôm nay trở về là vì cô.
Cả người Doãn Băng Dao cứng đờ, không có phản ứng. Cô đã từng yêu người đàn ông rực rỡ như ánh mặt trời này, nhưng hiện giờ tất cả đều đã quá muộn...
Thẩm Hiên Bạch ôm chặt cô vào lòng một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp chan chứa nước mắt.
Trái tim Băng Dao nhói đau.
"Hiên Bạch, anh... anh đừng như vậy" Giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt anh.
Cô thích nhìn anh cười, khi anh cười sẽ lộ ra hàm răng trắng đều, rực rỡ giống như ánh mặt trời, có thể khiến trái tim lạnh lẽo của cô trở nên ấm áp.
"Băng Dao, nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh có cảm giác em thay đổi rất nhiều, tại sao muốn trốn tránh anh?" Thẩm Hiên Bạch run run hỏi.
Doãn Băng Dao là một cô gái lạnh lùng, tuy trên gương mặt luôn nở nụ cười thản nhiên, nhưng cô luôn giữ khoảng cách với mọi người, đối với anh thì khác trước đây cô luôn vui vẻ tươi cười trước mặt anh.
Doãn Băng Dao quay đầu, không biết phải nói gì. Hơn nữa, không biết rốt cuộc giữa Thẩm Hiên Bạch và Ngự Giao có quan hệ gì.
"Băng Dao, chẳng lẽ... em không còn yêu anh nữa?" Hai giọt nước mắt từ đôi mắt anh chảy xuống.
Từ trước đến giờ, đây là lần thứ hai Doãn Băng Dao nhìn thấy anh khóc, lần đầu tiên là vào một ngày của rất nhiều năm về trước, anh giữ chặt tay cô khóc nói: "Chờ anh trở về, sẽ để em làm cô dâu đẹp nhất"
"Em..." Cô không biết phải nói như thế nào.
Chẳng lẽ thực sự không còn yêu anh nữa? Cô từng coi anh là một trong những người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Thẩm Hiên Bạch kích động nâng cằm cô lên.
Doãn Băng Dao ngẩn người. Anh cúi xuống, phủ môi lên cánh môi cô, nụ hôn mạnh mẽ đầy mãnh liệt, tựa như muốn "thức tỉnh trí nhớ" trong con người cô.
Cô không đẩy anh ra, chỉ nhắm hai mắt lại. Bản thân cũng muốn biết, rốt cuộc trái tim mình muốn gì. Cảm nhận được đầu lưỡi ẩm ướt của anh nhẹ nhàng cạy môi cô ra, đầu lưỡi đưa dọc theo bờ môi, mang theo hương vị của mặc trời.
Khóe mắt Băng Dao lặng lẽ chảy xuống hai hàng nước mắt, đột nhiên mở to mắt, đẩy Thẩm Hiên Bạch ra.
Không phải cảm giác này!
Khi Ngự Giao hôn, trái tim cô sẽ đập thình thịch. Cảm giác đó khiến người ta giống như ngừng thở. Nhưng khi Thẩm Hiên Bạch hôn, cô hoàn toàn không có cảm giác này.
"Băng Dao, em sao vậy?" Thẩm Hiên Bạch nhìn bằng ánh mắt không thể tin.
Doãn Băng Dao có chút hoảng sợ, lắc đầu nói: "Xin lỗi... em... em yêu người khác..." Sắc mặt Thẩm Hiên Bạch tái nhợt, đôi môi quyến rũ khẽ run run, một lúc lâu sau mới thốt ra hai chữ: "Thật không?"
Doãn Băng Dao gật đầu.
Cô đúng là hết thuốc chữa rồi. Đúng vậy, cô không thể không thừa nhận, cô yêu Ngự Giao, yêu người đàn ông ma quỷ đó.
Cô từng nói với bản thân rằng, cô có cảm giác như vậy với Ngự Giao chẳn