
t người đàn ông, trước hết phải trói chặt được dạ dày của anh ta sao?"
Quả cà chua trong tay Băng Dao, liền rơi xuống chậu nước. Đồng Bội nhìn khóe mắt nặng trĩu của cô
Không tiếp tục đuổi Tô Y Thu ra ngoài, Băng Dao bắt đầu dậy cô nấu ăn.
Cảnh tượng trong phòng bếp rất náo nhiệt như đi đánh giặc vậy, ba người con gái hi hi ha ha giống như những thiếu nữ ngây thơ.
Sự thật chứng minh, đúng như dự đoán, Tô Y Thu thực sự không thể nấu ăn, cô ấy làm một món ăn rất khó coi hơn nữa còn rất khó ăn, mà những món Doãn Băng Dao làm đều đầy đủ cả hương cả sắc.
"Băng Dao, cậu nấu ăn ngon quá, sau này tớ phải thường xuyên tới đây mới được, cậu dậy cho tớ được không"
Nhìn thấy Doãn Băng Dao không biết nên trả lời thế nào, Đồng Bội vội vàng nói: "Băng Dao phải chăm sóc em trai, lại phải đi làm nữa, làm sao có thời gian dạy cậu, hôm nào tớ và cậu đăng ký lớp dậy nấu ăn đi, đúng lúc tớ cũng muốn xuống bếp học nấu ăn"
"Cậu muốn học nấu ăn làm gì?" Tô Y Thu ngạc nhiên nhìn về phía cô
Đồng Bội vội vàng cúi đầu ăn cơm, nói bừa: "Tớ cũng giống cậu thôi"
Doãn Băng Dao cười cười, tất nhiên cô hiểu tâm tư Đồng Bội, đầu tiên là để đối phó với Y Thu, để tránh cô ấy thường xuyên tới đây, không cẩn thận chạm mặt với Ngự Giao, hơn nữa cô ấy cũng là một cô gái biết yêu rồi.
Có người phụ nữ nào không muốn nhìn người đàn ông mình yêu ăn những món ăn do mình làm ra.
Đột nhiên, Doãn Băng Dao cảm giác trọng bụng khó chịu, cô vội vã che miệng, đứng lên, chạy vào phòng vệ sinh. "Chị, chị sao vậy?" Doãn Lăng Diệc buông đũa, suốt ruột nhìn về phía phòng vệ sinh Băng Dao vừa chạy vào.
Đồng Bội giữ vai cậu: "Lăng Diệc, em ăn cơm đi, để chị vào xem"
Trong phòng rửa mặt có tiếng nước chảy ào ào, Doãn Băng Dao cúi người xuống bồn rửa tay nôn, Đồng Bội đi vào vỗ nhẹ lên lưng cô: "Sao vậy?"
Rửa mặt xong, Doãn Băng Dao yếu ớt ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt.
"Liệu có phải bị bệnh gì không? Chiều tớ dẫn cậu tới bệnh viện khám xem sao" Đồng Bội quan tâm giơ tay lên lau trán cô.
Doãn Băng Dao vội vàng lắc đầu, "Không cần, không cần, chắc do tối qua tớ uống nhiều rượu quá thôi, yên tâm đi, tớ sẽ tự đến bệnh viện kiểm tra..."
Nhìn dáng vẻ nói năng lộn xộn cảu cô khiến Đồng Bội nghi ngờ.
"Không phải là...."
"Không phải đâu! Được rồi, cậu đừng nghĩ nhiều nữa" cô chột dạ nói
***
Qua mấy ngày cơ thể phản ứng khác thường, cuối cùng Băng Dao cũng không thể lừa mình dối người được nữa, vì thế lén lút đến một hiệu thuốc xa xôi hẻo lánh mua que thử thai.
Bây giờ mới nhớ, mỗi lần Thẩm Ngạn Bằng dây dưa ân ái với cô, đều chưa từng dùng biện pháp tránh thai.
Mà bản thân cô hoàn toàn không hiểu chuyện quan hệ nam nữ.
Xem ra lần này, sự việc nghiêm trọng rồi.
Doãn Băng Dao vội vàng trốn vào toilet, luống cuống đọc tờ giấy hướng dẫn sử dụng quen thử thai, vì chưa bao giờ dùng thứ này. Cẩn thận đọc cách sử dụng, Doãn Băng Dao căn răng tự nói với mình, không được trốn tránh, phải đối mặt.
Mất phút trôi qua...
Khi nhìn thấy từ trên que thử thai từ từ hiện ra hai vạch hồng hồng, trong đầu Doãn Băng Dao nổ "đoàng" một tiếng.
Một người luôn kiên cường như cô cũng không kìm được bịt miệng bật khóc.
Tồi tệ nhất chính là ngay cả cô cũng không biết đứa trẻ này là của ai
Là của người đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của cô trong đêm say rượu đó, hai là Ngự Giao....
Khóc to một trận, Doãn Băng Dao cố gắng lau nước mắt, tự nói với bản thân nhất định phải kiên cường.
Cho dù đứa bé là của ai, cũng không thể giữ lại, cho nên không cần phải suy nghĩ tới vấn đề rắc rối này.
Đứng lên, mặc quần, từ trong đôi mắt của cô lộ ra sự kiên cường mạnh mẽ.
Đầu tiên gọi điện thoại tới công ty xin nghỉ phép một thời gian, sau đó tới bệnh viện kiểm tra.
Sau khi đăng ký, Doãn Băng Dao lên khoa phụ sản trên lầu ba, khi cô nhìn thấy một người phụ nữ từ trong phòng tiểu phẫu đi ra, sợ tới mức tim đập thình thịch.
Trên lầu ba có một hành lang dài. Đầu bên này, để dùng làm phẫu thuật phá thai, còn đầu bên kia, dùng làm phòng sinh.
Một bên là hủy đi sinh mệnh, còn bên kia là đón chào sinh mệnh.
Doãn Băng Dao nhìn những gương mặt vui mừng hoặc đau khổ của những người phụ nữ, không biết làm sao.
Nói sơ qua tình hình với bác sĩ, bác sĩ nói cô đi xuống lầu xét nghiệm máu và thử nước tiểu trước,
Lúc cầm từ xét nghiệm đi ra, cô không hề ngạc nhiên, bởi trước đó đã làm kiểm tra, cô đã chắc chắn mình mang thai, cũng không ôm bất kỳ tia hy vọng nào.
Trong thế giới này, cô chưa bao giờ may mắn.
Trong lòng đau đớn đi lên lầu, đột nhiên va phải một người, tờ giấy xét nghiệm trong tay rơi xuống đất.
"Xin lỗi" Có người vội vàng khom lưng nhặt tờ giấy lên giúp cô.
Người kia vừa ngẩng đầu lên lập tức kinh ngạc nhìn Doãn Băng Dao: "Băng Dao! Sao cậu lại ở đây"
"Đồng.... Đồng Đồng" Doãn Băng Dao kinh ngạc, vội vàng giơ tay ra: "Đưa tờ xét nghiệm cho tớ"
Đồng Bội liền rụt