
tay lại, nhìn vẻ mặt kỳ quái của Băng Dao, cô tò mò nhìn sang tờ xét nghiệm, dương tính.
"Trời ạ, Băng Dao cậu...." Đồng Bội há to miệng, vẻ mặt không thể tin.
Bọ họ chẳng qua chỉ mới là những cô gái 21 tuổi, cuộc sống từ trước tới giờ đều rất đơn thuần, chưa bao giờ gặp phải những chuyện như thế này, cho nên kinh ngạc, cũng là việc khó tránh khỏi.
Doãn Băng Dao trở nên lạnh lùng, cô gật đầu, "Đúng vậy, tớ có thai rồi"
Cô đã cố gắng thay đổi không để xẩy ra chuyện gì, nhưng sự việc đã trở thành xảy ra, cô sẽ học cách chấp nhận, đối mặt
"Vậy bây giờ cậu định làm gì?" Đồng Bội vẫn kinh ngạc hỏi.
Doãn Băng Dao lạnh lùng nói hai từ: "Phá thai"
Đồng Bội hít một hơi thật sâu, mặc dù cô chưa từng trải qua những chuyện như thế này, nhưng cô cũng có thể tưởng tượng ra phá thai sẽ có ảnh hưởng như thế nào với người phụ nữ.
Sẽ không chỉ tổn thương về cơ thể mà còn về tâm lý.
"Đứa bé là của Ngự Giao à?"
Doãn Băng Dao không lên tiếng, cô cũng không biết là của ai
Bác sĩ nói cô đã có thai được hai tháng rồi.
Mà hai tháng trước, tại quán bar cô đã từng xẩy ra quan hệ với một người đàn ông xa lạ, mấy ngày sau cô lại ở cùng Ngự Giao....
Cho nên, hoàn toàn không thể biết đứa bé này là của ai
Doãn Băng Dao cắn chặt răng, trong lòng không ngừng mắng bản thân! Vưu Trung Tĩnh nói không sai, cô đúng là một kẻ đê tiện
Nhìn ánh mắt phẫn hận của Băng Dao, Đồng Bội bước tới lay cánh tay cô, "Băng Dao, cậu sao vậy?"
Doãn Băng Dao lấy lại tinh thần: "Không sao đâu, tớ lên lầu trước đây"
"Đợi đã" Đồng Bội giữ cô lại: "Cậu thật sự muốn phá thai sao?"
"Ừm" Cô kiên định gật đầu
"Ngự Giao biết không?"
"Không biết"
"Người đàn ông vô trách nhiệm này! Để tớ đi tìm anh ta"
Đồng Bội nổi giận đùng đùng xoay người rời đi, Doãn Băng Dao giữ chặt tay cô: "Đồng Đồng"
"Cậu kéo tớ lại làm gì? Xảy ra chuyện này, anh ta đương nhiên phải biết" Đồng Đồng tức giận nói, cô vẫn là một cô gái nóng nẩy.
Doãn Băng Dao lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Cậu đừng kích động, cậu nghĩ lại xem, nếu cậu đi tìm Ngự Giao, cậu muốn anh ta chịu trách nhiệm với tớ như thế nào?"
Đồng Bội sửng sốt
"Muốn anh ta cưới tớ sau đó sinh đứa bé ra sao?" Đồng Bội không trả lời, bực bội vò mái tóc ngắn của mình.
Doãn Băng Dao nói tiếp: "Anh ta sẽ không chịu trách với mình, mà mình cũng không cần anh ta phải chịu trách nhiệm. Mình đã hứa với cậu sẽ rời khỏi anh ta. Cho nên, tớ mới lén lút xóa bỏ đứa bé này, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì."
"Băng Dao...." Đồng Bội bước lên nắm chặt tay người chị em tốt, có chút không đành lòng, "Làm như vậy rất bất công với cậu."
Doãn Băng Dao cười cười, "Không có gì là bất công hết, đây là báo ứng của mình"
"Đừng nói như vậy."
"Dù sao đứa bé cũng tuyệt đối không thể giữ lại, tớ không muốn nó phá hoại hạnh phúc của Y Thu." Cô không muốn đưa một sinh linh đến cái thế giới đen tối này để chịu tội
"Được rồi, tớ đi làm phẫu thuật cùng cậu"
Cho dù trong lòng Đồng Bội rất thương Doãn Băng Dao, nhưng cô cũng biết những điều Doãn Băng Dao nói hoàn toàn đúng.
Trong cuộc đời này chuyện giữa cô và Ngự Giao là điều không thể, chỉ có Y Thu mới là người vợ tương lai của anh ta, cho nên đứa bé này, thật sự không nên tồn tại tại trên thế giới này.
Đứa bé đáng thương.
Hai người lặng lẽ ngồi trên băng ghế dài ở hành lang trầm mặc. Để phá vỡ bầu không khí căng thẳng nặng nề, Doãn Băng Dao chuyển đề tài câu chuyện.
"Đồng Đồng, sao cậu lại tới bệnh vện?"
"À, có một người bạn học xảy ra tai nạn xe, tớ đến thăm cô ấy."
"Là ai vậy? Có nghiêm trọng không?" Doãn Băng Dao sốt ruột hỏi, cô là bạn học cùng Đồng Bội từ thời cấp ba đến đại học, cho nên vừa nghe bạn học xảy ra tai nạn xe, liền lo lắng.
"Không nghiêm trọng lắm, cậu không biết người đó đâu."
"Vậy à."
"Nhà cậu ấy rất khó khăn, cho nên hôm nay tớ tới là để giúp cậu ấy ít tiền."
"Đồng Đồng, cậu thực lương thiện."
"Còn không phải là do bị nhiễm từ cậu sao." Trước đây cô là một cô gái vô cùng kiêu căng, sau khi quen biết Băng Dao mới thay đổi rất nhiều.
Đồng Bội nhìn xung quanh bệnh viện, "Băng Dao, bệnh viện này nhỏ lại cũ như vậy, nhìn qua không sạch sẽ chút nào, làm phẫu thuật ở đây được không? Hay là đổi sang bệnh viện lớn hơn một chút đi."
"Không cần đâu, bệnh viện này là được rồi." Doãn Băng Dao vội vàng cự tuyệt, chỗ này khá hẻo lánh không dễ gặp người quen.
Hơn nữa, chi phí thuốc thang ở đây cũng rất thấp.
Đồng Bội thở dài.
"Ai là Doãn Băng Dao? Mau vào phòng phẫu thuật." Cửa phòng phẫu thuật mở ra, một nữ y tá bước ra gọi to.
Doãn Băng Dao vội vàng đứng lên, Đồng Bội đi theo sau.
"Người nhà hãy chờ ở bên ngoài." Đồng Bội bị ngăn lại.
Nhìn gương mặt lạnh lùng của bác sĩ, cô chỉ hận không thể san bằng cái