Disneyland 1972 Love the old s
Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213185

Bình chọn: 8.00/10/1318 lượt.

trong lòng anh vẫn có một chút hi vọng, hi vọng Doãn Băng Dao không liên quan tới chuyện này, hi vọng tất cả đều chỉ là sự hiểu lầm của anh.

"Gia Hạo thật là, nhiều mỹ nữ theo đuổi cậu ấy như vậy, cậu ấy lại không cần, đi thích một cô gái học đại học năm thứ ba, hình như tên là Doãn Băng Dao"

Ngự Giao khẽ nheo mắt: "Nói tiếp"

"Thời gian đó, em thường tới trường học nhìn người gọi là Doãn Băng Dao, cô ta đúng là rất xinh đẹp, chỉ là vẻ mặt quá lạnh lùng, đối với Gia Hạo cũng luôn có thái độ xa cách."

"Nói vào điểm chính" Ngự Giao đập tay xuống bàn quát.

Phi Tử sợ đến cả người run rẩy: "Sau.... sau đó, Doãn Băng Dao vẫn không để ý đến Gia Hạo, có một hôm Gia Hạo mua một bó hoa hồng lớn tới tỏ tình, hôm đó trời mưa rất to. Kết quả Doãn Băng Dao giật lấy bó hoa hồng ném vào trong thùng giác, Gia Hạo rất đau lòng"

"Sau đó thì sao? Bình thường nó có hay tâm sự với cậu không?" Ngự Giao nóng nảy hỏi.

"Sau khi bị từ chối, có một lần Gia Hạo uống say nói, cậu ấy nhất định phải lấy được Doãn Băng Dao, nếu không lấy được cô ta, cậu ấy cảm thấy cuộc sống này hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết. Bọn em còn cười cậu ấy quá si tình, nói Anh Giao lợi hại như vậy, sai một hai người bắt Doãn Băng Dao lại là xong. Hì hì, anh thấy đúng không?"

Ngự Giao hít sâu một hơi, trầm mặc không nói.

"Giao?" Phạm Khiết Phàm gọi anh một tiếng.

Ngự Giao như sự tỉnh lại, "Ừ, dẫn cậu ta ra ngoài đi"

Lang Long dẫn Phi Tử rời đi, trước khi cậu ta rời đi còn nói với Ngự Giao: "Anh Giao, sau này anh cứ gọi em bất cứ lúc nào, em lúc nào cũng chờ anh sai bảo"

Ngự Giao coi như không nghe thấy, dụi mạnh điếu thuốc vào trong gạt tàn. Doãn Băng Dao, xem ra tôi đối xử với cô không hề oan uổng!

Thẩm gia

Doãn Băng Dao quét dọn vệ sinh xong, phải đi thắp hương cho Thẩm Gia Hạo.

Thẩm Gia Hạo chết, cô ít nhiều cũng có trách nhiệm, cho dù Ngự Giao không bắt cô mỗi ngày phải tới quỳ một tiếng, thì cô cũng sẽ tự đi thắp hương cho cậu ta.

Đến gian nhà thờ, Doãn Băng Dao nghe bên trong phòng thờ truyền ra giọng nói. Cô vội vàng dừng lại, cẩn thận lắng nghe, giọng nói náy rất quen, hình như là của bà chủ! Nhưng những lời nói này có vẻ rất tỉnh táo thần trí rõ ràng!

Để chắc chắn không nghe nhầm, doãn băng dao lẳng lẽ thò đầu ra một chút, quả nhiên là bà chủ Phùng Quân Bình! Không phải bà ấy bị thần kinh sao? Tại sao bây giờ nói chuyện lại có vẻ bình thường vậy?

Cô quyết định không lên tiếng, muốn nghe xem bà ấy nói những g, rụt đầu lại, núp ở bên cửa nghe lén.

"Gia Hạo, là mẹ có lỗi với con, nếu mẹ không nói cho con biết chuyện đó, con tuyệt đối sẽ không xảy ra tai nạn. Là con cố ý có phải không? Con muốn trừng phạt mẹ phải không?"

Phùng Quân Bình quỳ gối trước linh vị của con trai, khóc không thành tiếng: "Tất cả đều là lỗi của mẹ, nhưng.... tại sao con lại chọn cái chết để trừng phạt mẹ? Bây giờ, ngôi nhà này đã không còn nhà nữa rồi...."

Bà vừa khóc vừa thao thao bất tuyệt, không ngừng lặp lại: "Nếu mẹ không nói cho con biết chuyện đó, nếu mẹ không nói cho con biết chuyện đó...."

Doãn Băng Dao kinh ngạc, chẳng lẽ nguyên nhân Thẩm Gia Hạo xảy ra tại nạn xe không phải là vì cô? Mà vì chuyện khác sao?

Đúng lúc Doãn Băng Dao chuẩn bị nghe tiếp, chiếc điện thoại của cô vang lên tiếng chuông báo tin nhắn.

Phùng Quân Bình kinh hoảng quay đầu lại, thấy chiếc áo của Doãn Băng Dao lộ ra ở phía cửa.

Bà vội vã đứng lên, trở lại vẻ mặt điên dại, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.

Doãn Băng Dao giữ chặt người bà ta lại: "Bà chủ, đừng chạy."

"Cô, cô là ai? Đừng kéo tôi." Phùng Quân Bình lại trở lại dáng vẻ điên điên khùng khùng.

"Bà chủ, ở đây chỉ có một mình tôi, bà không cần giả bộ, vừa rồi tôi đã nghe thấy tất cả."

"Cô nghe thấy gì? Tôi không nói gì hết, tôi không nói gì hết." Phùng Quân Bình vội vã bịt tai, nói năng lộn xộn.

"Tôi biết thực ra bà không bị điên, bà đang giả bộ điên đúng không? Nhất định là có nguyên nhân, vừa rồi tôi nghe thấy bà nói, Gia Hạo xảy ra tai nạn xe là vì đã biết một chuyện, điều đó chứng minh, cậu ta xảy ra tại nạn xe không phải là do tôi đúng không?"

"Tôi không biết, tôi không biết gì hết." Phùng Quân Bình liên tục lắc đầu.

"Bà chủ, bà hãy bình tĩnh lại, nghe tôi nói hết đã, bà biết không? Bây giờ Ngạn Bằng đã hoàn toàn mất lý trí, anh ta yêu thương em trai đến phát cuồng, tất cả những người có liên quan đến vụ tai nạn xe, cho dù là vô tội, anh ta cũng không buông tha. Bà đã biết nguyên nhân Gia Hạo xảy ra tai nạn, vậy bà hãy nói cho anh ta biết, nếu không sẽ có rất nhiều người vô tội phải chịu tổn thương."

Phùng Quân Bình không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.

"Bà chủ, Ngạn Bằng cũng là con trai của bà. Từ khi Gia Hạo qua đời, bà thì phát điên, ông chủ thì bị bệnh nằm liệt giường, tất cả gánh nặng đều đặt lên vai một mình anh ta, anh ta thật sự rất mệt mỏi, một mình anh ta không chỉ phải chống đỡ cả một tập đoàn kinh tế hùng mạnh, còn phải nghĩ cách giấu giếm những chuyện xảy ra trong nhà không lộ ra bên ngoài. Bà, ông chủ và Gia Hạo là ba người thân duy nhất của anh ta, bây giờ cả ba người đều xảy