Người Tình Bóng Tối

Người Tình Bóng Tối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323831

Bình chọn: 7.5.00/10/383 lượt.

trống rỗng như khuông mặt sơn màu của một trong những con búp bê của Eloisa.

Portia nhẹ nhàng chạm vào ống tay áo của chị cô, bàn tay cô đã bắt đầu run rẩy. “ Ellie đâu, Caro ? Con bé đang ngủ trong xe à ?”

Caroline hít vào một hơi thở ngắt quãng trước khi ngước đôi mắt không có sức sống lên nhìn vào mắt Portia. “ Nó đi rồi. Chúng mang Eloisa đi theo. Chúng cướp mất con bé của chị rồi ”.

Đầu tiên Portia nghĩ âm thanh đau đớn và giận dữ không phải của con người đã thoát ra từ cổ họng cô, nhưng không phải, đó là Julian đang loạng choạng cách họ vài bước và nhìn trừng trừng vào ngôi nhà như thế nó là ngôi mộ của mọi giấc mơ của anh.

“ Kế hoạch của em đã thành công ngoạn mục”, Adrian nói, giọng anh vẫn còn khàn khàn vì hít phải quá nhiều khói, “ Rõ ràng em đã thành công trong việc đẩy Valentina vào cơn cuồng loạn giết người. Như em biết rõ, ma cà rồng ghét lửa nên a sai những tên tay chân đến làm công việc bẩn thỉu này thay mình. Nếu Wilbury không ngửi thấy mùi khói và báo động, tất cả chúng ta đã bị thiêu chết trên giường. Lúc Caroline lao đến phòng trẻ thì đã quá muộn. Eloisa đã biến mất. Tên khốn đó đã cướp con bé đi ”.

Julian lắc đầu, giọng nói anh gần như cũng khàn đi như giọng của Adrian. “ Em chưa bao giờ nghĩ rằng cô ta sẽ bám theo anh. EM là người cô ta muốn. Em nên ở đây…để đợi cô ta. Hoặc tiêu diệt cô ta khi em có cơ hội ”.

Vivienne nắm chặt cánh tay của Portia qua ống tay áo khoác của Julian. “ Hai người đã ở đâu ? Bọn chị đã sợ rằng Valentine đã bắt được cả hai người”.

Portia nhìn vào đôi mắt xanh ngây thơ của chị cô, không thể tìm ra lời nào để nói. Làm sao cô có thể giải thích được không phia Valentien mà là Julian đã bắt được cô ? Và không phải là một lần, mà là vô số lần. Trong khi Eloisa nhỏ bé bị bắt đi bởi những kẻ xa lạ tàn ác, lúc ngôi nhà duy nhất cô bé từng biết sụp đổ trong những ngọn lửa, cô và Julian đã ôm nhau trong xe ngựa, vẫn còn ngất ngây trong niềm hoan lạc của những nụ hôn.

Cô dang luốn cuống tìm một câu trả lời thì Adrian nhẹ nhàng đưa Caroline cho Wilbury và bước về phía cô. Trước khi cô nhận ra anh định làm gì, anh đã kéo đầu cà-vạt của Julian, gỡ nó ra khỏi cổ cô và để lộ ra những vết đâm mới cho tất cả mọi người thấy.

Larkin chửi thề và Vivienne há hốc miệng. Wilbury chỉ cúi đầu, đôi mắt long lanh nước của ông tràn ngập đau khổ. Caroline thậm chí không nháy mắt.

Có một thời khắc khi mà ngay cả tuyết dường như cũng ngừng rơi. Sau đó Adrian nhào tới Julian, khép lại khoảng cách giữa họ trong ba sải chân dài. Trước khi bất kỳ ai có thể phản ứng,nắm đấm mạnh mẽ của anh đã giáng vào cắm em trai mình.

Julian lảo đảo nhưng không ngã. Anh cũng không đánh lại. anh chỉ dang rộng tay như để biến mình thành một mục tiêu lớn hớn cho nỗi căm phẫn của anh trai mình. Portia ngờ rằng anh sẽ nhấc một bàn tay để tự vệ nếu Adrian túm lấy một mẩu gỗ cháy vương vãi khắp sân và đâm nó vào trái tim anh.

Trước khi Adrian có thể làm như thế, cả cô và Larkin đã túm lấy anh, mỗi người một cánh tay. Anh có thể hất cô ra như thể cô không có gì phiền phức hơn một con muỗi, nhưng Portia biết anh không bao giờ chú tâm làm tổn thương cô.

“ Đồ khốn !” Anh quát Julian trong khi giằng co với cái nắm giữ của họ. “ Lẽ ra tao nên biết rằng mày không thể giữ cái răng nanh tham lam – hay bàn tay tham lam của mày-khỏi con bé !”

“ Không, Adrian !” Portia kêu lên, vẫn điên cuồng níu lấy cánh tay anh. “ Không phải như thế đâu ! Anh ấy không muốn làm việc đó. Em là người kiên quyết bắt anh ấy uống từ em”.

Adrian quay sang cô, vùng thoát khỏi vòng tay kìm kẹp của Larkin. “ Tại sao hả Portia ? Nó đang chết nữa hay sao ? Hay chỉ đơn giản là nó đã hết số rượu mà nó nốc như là nước ?” Anh quay ngoắt lại với Julian, lắc đầu với vẻ ghê tởm, “ Mày chưa làm con bé tổn thương đủ trong hầm mộ đó hay sao ? Mày phải biến con bé thành một nạn nhân của thói tham lam bị nguyền rủa của mày lần nữa hay sao ? Tính tham lam, dâm dục và ích kỉ của mày không có giới hạn hay sao ?”

Julian đơn giản chỉ nhìn chằm chằm vào anh, khuôn mặt anh vô cảm gần như Caroline.

Mắt Adrian rúm ró. Nắm đấm của anh không còn siết chặt vì cơn thịnh nộ mà là vì bất lực. “ Em là em trai anh, Jules. Anh yêu em kể từ khi em đủ lớn để trèo ra khỏi cũi và chập chững bám theo gót chân anh. Và anh đã làm mọi điều trong khả năng của mình để bảo vệ và cứu em. Nhưng với cái giá nào ? Sự trong trắng của Portia ? Mạng sống của con gái anh ?”

“ Đừng đổ lỗi cho mình, Adrian”, Julian lặng lẽ nói. “ Nhân từ là tội lỗi duy nhất của anh và em chắc chắn rằng Chúa sẽ tha thứ cho anh vì điều đó”.

Portia quan sát với vẻ không tin khi anh quay người và bắt đầu bỏ đi.

“ Đây không phải là lỗi của anh, Julian”, cô cuống cuồng nói, vội vã chạy theo anh. “ Và Valentien sẽ không hại đến một sợi tóc trên đầu Eloisa cho đén khi cô ta tin rằng có một cơ hội anh sẽ quay lại với cô ta. Chúng ta sẽ tìm thấy con bé. Chúng ta cùng nhau sẽ mang con bé về nhà !” Sợ hãi tăng dần với mỗi bước đi. Cô túm được phía sau ống tay áo anh, cố gắng kéo anh dừng lại.

Anh xoay lại với cô,


The Soda Pop