Người Vợ Thay Thế

Người Vợ Thay Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326604

Bình chọn: 9.5.00/10/660 lượt.

ện phụ sản nổi tiếng, lựa chọn một nơi tốt nhất, ghi

nhớ số điện thoại, địa chỉ, hẹn trước bác sĩ tốt nhất ………

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Xuống xe taxi, Đới Tư Dĩnh nghi hoặc nhìn chị: “Chị, chị xác định không có đi sai bệnh viện chứ, đây chính bệnh viện phụ sản mà.”

“Đúng vậy, đi nào, vào thôi.” Đới Tư Giai lôi kéo em gái hướng vào bên trong bước đi.

Nhẹ nhàng đến thẳng phòng bác sĩ, cô nói với hộ lý: “Xin chào, tôi đã hẹn trước, 10h30.”

“Vâng, là cô Đới đúng không ạ, mời vào trong.” Hộ lý nhìn lại lịch hẹn.

Bên trong là nữ bác sĩ khoảng chừng sáu mươi tuổi, thấy bọn họ bước vào, thân thiện hỏi: “Xin hỏi hai vị có bệnh tình gì?”

“Là cô ấy.” Đới Tư Giai đẩy Tư Dĩnh lên trước mà Tư Dĩnh vẫn không rõ chị mình là có ý gì?

“Có vấn đề gì?” Bác sĩ lên tiếng.

“Là như thế này, bác sĩ, em gái tôi vì một lần ngoài ý muốn nên không thể

mang thai nữa, nhưng chúng tôi không muốn từ bỏ, muốn cẩn thận kiểm tra

một chút, xem có chút hy vọng nào không?” Đới Tư Giai giải thích.

“Ra vậy, được rồi, tôi sẽ kiểm tra lại kỹ càng cho cô ấy, chỉ nhìn thì không thể chữa khỏi được.” Bác sĩ nói đầy vẻ bảo thủ.

“Vâng, cám ơn bác sĩ .”

Đến khi bị chị kéo đến phòng kiểm tra, Đới Tư Dĩnh mới hồi phục tinh thần lại, thì ra chị là dẫn cô đi xem bệnh.

“Chị, vì sao lại làm như vậy?” Cô đã muốn buông xuống tất cả.

“Tư Dĩnh, cho chính mình một chút hy vọng, được không? Chị hy vọng em về

sau vẫn có thể sinh con được.” Đới Tư Giai lôi kéo tay cô nói.

“Chị, cám ơn chị, em vào đây.” Đới Tư Dĩnh cảm động nói, mặc kệ thế nào? Cô không thể phụ tâm ý của chị gái.

Đới Tư Giai cùng Tư Dĩnh làm kiểm tra lại lần nữa mới rời khỏi bệnh viện, bởi vì kết quả kiểm tra phải một tuần sau mới có.

Về nhà, Đới Tư Giai lại hẹn trước với một bệnh viện khác, cô không muốn bỏ lỡ một tia hy vọng nào của Tư Dĩnh.

Ngày hôm sau, Đới Tư Dĩnh có chút giật mình nhìn chị gái, chị sao lại mang mình đến bệnh viện khác.

“Chị, nhất thiết phải làm như vậy sao? Chúng ta không thể đợi kết quả từ bệnh viện kia sao?” Đới Tư Dĩnh nói, tuy rằng cô biết chị làm như vậy chính

là vì tốt cho cô.

“Tất nhiên rồi, chúng ta làm như vậy có thể tiết kiệm thời gian, Tư Dĩnh,

chị không thể buông tay không hi vọng, em lại càng không thể, biết

không?” Đới Tư Giai một lần nữa khẳng định.

“Em hiểu rồi.” Cô còn có thể nói cái gì? Chị là có ý tốt mà.

Làm một loạt kiểm tra, các cô lại rời khỏi bệnh viện, bởi vì kết quả chẩn đoán lần này cũng một tuần sau mới có thể đến lấy.

Như thế suốt một tuần, các cô đi một vòng tất cả các bệnh viện phụ sản nổi

tiếng trong thành phố, như thế mới không phải hối tiếc. Ngày mai bệnh

viện đầu tiên sẽ có kết quả chẩn đoán.

Buổi sáng cùng nhau đến, Đới Tư Giai thấy Tư Dĩnh đã sớm chuẩn bị xong, cùng mình ra ngoài.

“Tư Dĩnh, nếu không muốn em đừng đi, chị đi một mình được rồi.” Tư Giai có

chút lo lắng nói, cô sợ kết quả chẩn đoán không lạc quan sẽ làm Tư Dĩnh

khổ sở.

“Chị,

không cần lo lắng, kết quả có xấu thế nào chúng ta không phải đã sớm

biết sao?” Đới Tư Dĩnh cười cười an ủi chị, kỳ thật trong lòng cô đã bất an không yên, cũng mang theo một chút hy vọng.

“Vậy được rồi, chúng ta cùng đi.” Đới Tư Giai biết tâm tình em gái bây giờ cùng mình lúc trước thật giống nhau.

Bên ngoài phòng khám, Đới Tư Giai khẽ hít một hơi thật sâu, rồi kéo Tư Dĩnh đi vào.

“Các cô ngồi đi.” Bác sĩ vẫn thân thiện như trước.

“Cám ơn bác sĩ, thế nào? Có hi vọng gì không ạ?” Tim Đới Tư Giai như muốn

nhảy ra ngoài, cô thật sự rất sợ nghe thấy cái tin không vui kia.

“Đây là kết quả chẩn đoán cuối cùng.” Bác sĩ đem phiếu kết quả đưa cho cô.

Đới Tư Giai vội vàng mở ra. Tư Dĩnh vẫn luôn bất an ngồi một bên đợi, thầm chờ mong có hi vọng.

“Tử cung bị tổn thương nghiêm trọng, không thể sinh con.” Chỉ một câu nói

đơn giản, lại làm cho các cô hoàn toàn mất hết hy vọng. Đới Tư Giai ngây ngốc, lặng nhìn tờ kết quả, sắc mặt vô cùng khó coi.

Đới Tư Dĩnh thấy phản ứng của chị, cũng đoán biết được kết quả chẩn đoán.

“Bác sĩ, thật sự không có hi vọng sao?” Đới Tư Giai trong mắt mang theo thỉnh cầu.

“Thật xin lỗi, không có, bởi vì tử cung của cô ấy đã bị thương, không phải có bệnh.” Bác sĩ cũng bất đắc dĩ thở dài, không giúp được các cô.

“Chị, đi thôi.” Đới Tư Dĩnh đi tới, giữ chặt chị, cô đã sớm tuyệt vọng, hiện tại chỉ là chứng thực lại một lần.

Tại cửa bệnh viện.

“Chị xin lỗi, Tư Dĩnh.” Đới Tư Giai ôm cổ cô, vừa khóc vừa nói, cô lại làm cho em gái phải chịu thêm một lần đả kích.

“Chị, không cần như vậy, em biết chị là muốn tốt cho em, em không sao. Bởi vì em không có ôm hy vọng, chúng ta về nhà đi.” Đới Tư Dĩnh chỉ biết an ủi chị, cũng là an ủi chính mình.

Tâm tình trầm trọng suốt một ngày, Đới Tư Giai hạ quyết tâm, sau này, một mình cô sẽ đi bệnh viện.

“Tư Dĩnh, ngày mai chị đi bệnh viện một mình, em ở nhà chờ chị.” Giọng điệu kiên định không cho Tư Dĩnh có cơ hội thương lượng.

“Được.” Đới Tư Dĩnh nhanh chóng đáp ứng, cô biết chị không muốn bắt chính mình đối mặt.

Ngày hôm sau, Đới Tư Giai từ bệnh viện trở về, không nói được một lời vào thẳng phòng.


XtGem Forum catalog