
i Tư Dĩnh đang nằm trên giường bệnh một lúc mới xoay người bỏ đi. Từ Tây Bác nhẹ nhàng đi ra chờ bên ngoài.
Phòng bệnh lập tức trở nên yên lặng.
Long Ngạo Phỉ giờ đây mới có cơ hội ngồi trước giường bệnh của Đới Tư Dĩnh.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, giờ phút này lại bị băng trắng bao phủ toàn thân, sắc mặt trắng bệch. Đôi môi khô nứt nằm yên trên giường bệnh.
Nhìn bụng của cô bằng phẳng, nơi đó từng có một đứa nhỏ, đứa con của
anh, đứa nhỏ đó vì anh mà mất đi không một tiếng động.
Ở bên cô lâu như vậy, anh đã cho cô những gì? Đều là đau khổ. Trong trí
nhớ của anh, đều là sự đối xử lạnh lùng tàn nhẫn với cô, nhưng anh chưa
từng nghĩ đến cô vẫn như cũ dùng tính mạng của mình để bảo vệ anh.
Nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. “Em phải mau tỉnh lại, chúng ta sẽ làm lại từ
đầu, anh sẽ yêu thương em, em không cần sống trong hình bóng của chị em
nữa, sau này, em chính là em. Chính là Đới Tư Dĩnh, người dám hy sinh
mạng sống của mình vì yêu anh, cho dù anh chết anh cũng hi vọng em sống
sót”.
Nhẹ nhàng đặt tay cô xuống. Khẽ hôn cô. Nụ hôn này sẽ là sự khởi đầu cho tình yêu của họ.
“Tây Bác, anh đến công ty đi. Tôi phải ở lại đây với Tư Dĩnh. Nếu có chuyện
gì thì cứ đến tìm tôi”. Long Ngạo Phỉ mở cửa đi ra nói với Từ Tây Bác
đang đứng bên ngoài.
“Ừ. Tôi biết rồi , cậu bảo trọng, tôi đi trước đây”. Từ Tây Bác nói xong chuẩn bị đến công ty.
“Tây Bác mỗi ngày nhớ bảo người đem một bó hoa hồng đến đây”. Long Ngạo Phỉ giống như đang đứng lên ở phía sau nói với theo.
“Tôi biết rồi, Ngạo Phỉ yên tâm đi. Mỗi ngày đúng giờ tôi sẽ cho người mang
đến”. Giọng nói của Từ Tây Bác ngoài hành lang nhẹ nhàng truyền vào.
—
Làm lại từ đầu
Không biết thời gian qua bao lâu, Đới Tư Dĩnh giống như vừa tỉnh dậy sau một
giấc mộng dài. Cô cố sức mở mắt thật lớn nhìn quanh căn phòng xa lạ này, đây là nơi nào? Tại sao giống như bệnh viện vậy, đúng rồi đây chính là
bệnh viện, sao cô lại ở trong bệnh viện?
Tai nạn xe, trong nháy mắt tai nạn xe hiện lên trong tâm trí của Đới Tư
Dĩnh, Ngạo Phỉ, anh ấy thế nào rồi? Cô muốn lập tức bước xuống giường,
nhưng chợt phát hiện toàn thân đau nhức, một chút sức lực để cử động
cũng không có, tại sao như vậy?
Cúi đầu xuống, cô phát hiện toàn thân của mình bị băng bó kín mít. Nhưng cô không quan tâm đến bản thân, trong lòng cô chỉ lo lắng cho sự an toàn
của Long Ngạo Phỉ. Anh ấy có khoẻ không, nước mắt cô rơi lã chã, Phỉ,
anh ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nha. Vì trong lòng sốt ruột nên
cơ thể cũng không nghe theo sự sai khiến của cô.
Long Ngạo Phỉ vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng này hiện lên trước mắt,
lòng anh trở nên kinh ngạc mừng rỡ, cô đã tỉnh lại. Ba ngày chờ mong,
cuối cùng cô đã tỉnh lại, nhưng cô đang làm gì vậy?
“ Tư Dĩnh, em làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái.” Anh vội vàng chạy qua.
“ Phỉ, là anh, anh không bị gì thật la may mắn quá, anh không có việc gì. Không nhìn thấy anh, em đã nghĩ …” Đới Tư Dĩnh đột nhiên thấy anh hoàn
hảo không bị gì đứng trước mặt mình thì cảm thấy rất vui vẻ, nước mắt
chảy ra càng nhiều.
“Anh không sao, em khóc là vì sợ anh bị thương?” Long Ngạo Phỉ vội vàng đi đến an ủi cô.
“ Vâng, nhìn thấy anh không bị gì em thật sự yên tâm, cảm ơn Thượng đế. ” Hai tay Đới Tư Dĩnh tạo thành chữ thập, còn miệng thì thầm cảm tạ.
Long Ngạo Phỉ hoàn toàn bị cô làm cảm động, sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra
cô vẫn quan tâm anh như trước, thấy anh không có chuyện thì mừng như
điên. Hoàn toàn không ngờ, một cô gái như thế này, làm sao người ta
không cảm động cho được, sao không đau lòng, cho dù là người có ý chí
sắt đá đến đâu cũng sẽ bị cô làm mềm lòng.
“ Tư Dĩnh em có nguyện ý cùng anh bắt đầu lại một lần nữa ? Không thể phủ nhận một điều đó là anh không yêu em, nhưng hãy cho chúng ta một cơ hội làm lại từ đầu, bắt đầu tìm hiểu nhau, có lẽ có một ngày anh sẽ thật
lòng yêu thương em, em có nguyện ý không?” Long Ngạo Phỉ ngồi xuống bên
giường, nhìn cô, nói một cách thành khẩn. Cô đã vì anh mất đi nhiều lắm, người có thể đền bù cho cô cũng chỉ có anh.
“ Thật sao? Anh nói thật phải không?” Đới Tư Dĩnh khó khăn lắm mới nín
khóc, nước mắt lưng tròng không thể tin được, hỏi ngược lại anh.
“ Đúng vậy, em có nguyện ý không?”
“ Em nguyện ý, anh biết em đã chờ đợi điều này bao lâu rồi không? Cho dù
anh sẽ không yêu em, chỉ cần anh cho em cơ hội em đã cảm thấy thoả
mãn.”Giọng nói của Đới Tư Dĩnh nghẹn ngào vì hạnh phúc đến quá nhanh.
Nếu vì tai nạn xe có thể đổi lấy hạnh phúc lớn lao này, như vậy cho dù
chết cô cũng cam tâm tình nguyện .
Nhưng lúc này Đới Tư Dĩnh không biết cô đã mất đi điều gì? Trong đời người
phụ nữ quan trọng nhất chính là con cái, có lẽ cô không có cơ hội biết
đến làm một người mẹ sẽ như thế nào, vì Long Ngạo Phỉ đã phong tỏa tất
cả tin tức về bệnh tình của cô, không có người nào dám nói cho cô biết.
“ Cốc cốc… cốc cốc…” Tiếng đập cửa vang lên.
“ Vào đi.” Long Ngạo Phỉ hướng về phía cửa trả lời.
“ Long tiên sinh, tôi đến giao hoa hồng mà anh đã đặt. ” Chàng trai trẻ cầm một bó hoa hồng lớn đi vào giao cho Long Ngạ