
ó dọc như đi ăn trộm,đến lúc yên vị trong lớp nó mới tạm yên tâm “Đúng là cái miệng hại cái thân,kiểu này
chắc đứt dây thần kinh mà chết quá”-nó thầm nghĩ,đang gà gật thì có một
cánh tay đặt lên vai mình nó ngẩng lên thì thấy mấy bà chị lớp trên đanh đứng xung quanh nó,ăn mặc thì sành điệu còn khuôn mặt lại làm nó liên
tưởng đến quỉ dạ xoa trong phim tây du kí.một người lên tiếng:
-Trần Bảo Anh đúng không?-ôi cái giọng lảnh lót oang vàng làm nó muốn nổi hết da gà da vịt
-Đúng vậy.Có việc gì không?
-Cũng có chút chuyện,nhưng-bạ chị nhìn khắp lớp-nói ở đây không tiện…
Vậy đấy,đén giờ chịu phạt rồi,đúng là Vương Bảo
Quân,rat ay nhanh thật.Sau đó nó đành “tình nguyện” đi theo mấy bà chị
tới khu nhà cũ,đang dỡ bỏ nên không ai tìm đến,đúng là một chỗ thích hợp để hội đồng
-Xin lỗi nhá cưng,đừng trách bọn chị.Là có người nhờ bọn chị dạy dỗ cưng một chút để cưng biết điều tí…
Mấy đứa con gái lao vào nó,đánh…đấm…đá…giật áo…giật
tóc….đau,thật sự rất đau,nó thu người chống đỡ từng cú đánh tới tấp,thư
duy nhất nó cảm nhận được lúc này là cảm giác đau tới tủy,nó nghiến răng cố kìm nén để không bật ra tiếng khóc,mấy chị gái đánh một hồi đã tay
liền bỏ đi.Nó gần như không đứng lên nổi.chân mềm nhũn,không chút sức
lực,nó lấy hết sức bình sing đứng dậy,quệt đi vết máu ở miệng,phủi lại
tử tế bộ quần áo rồi lảo đảo bước đi,không khó để nhận ra kẻ đứng sau
trò này là ai,nó cười khinh bỉ,lấy con gái trị con gái,đúng là phong
cách của Vương Bảo Quân,đằng xa một đôi mắt nhìn theo nó,đây khó hiểu…
Tan học,vừa tới cổng trường,nó lập tức bị tống vào một cái Camry đen,bên cạnh nó là một khuôn mặt thiên thần,mái tóc màu nâu hới lòa xòa trước
mặt,gương mặt góc cạnh,môi mỏng,mũi cao,long mi dài cong vút như con
gái,da trắng không tì vết,một sự kết hợp hoàn hảo làm người đó vừa mang
dáng vẻ thánh thiện,trẻ con nhưng cũng đầy mạnh mẽ,nam tính,bí ẩn và
cuốn hút-nó bất giác đơ người,mọi cơ quan như ngừng hoạt động,mắt nó
không thể nào rời khỏi khuôn mặt ấy được nhưng may thay não nó đã nhanh
chóng hoạt động trở lại,nó lắc lắc đầu,tự nhủ: “Trời,đây đâu phải lúc để mà bàn luận về cái đẹp chứ?”Nó lên tiếng
-Này,sao cậu cứ ám tôi mãi thế?
-…
-Điếc à?-nó gần như gào lên
Tới đây thì cậu ta mở mắt,không chịu nổi nữa,cô nàng đúng là có năng khiếu trong việc chọc tức cậu mà.
-Tôi không có điếc,cậu không cần phải hét lên như thế
-… Sao tự nhiên lại đưa tôi đi đâu đây?-nó bắt đầu thấy bất an
-Không có gì chỉ là mời cậu đi ăn bữa cơm coi như cảm ơn thôi mà
Shock!Shock toàn tập!Nó trố mắt nhìn thằng con trai bên cạnh mình.Bộ
trong từ điển của tên này cũng có từ cảm ơn hả?Ngạc nhiên đấy!Thấy nó
nhìn mình như người ngoài hành tinh,cậu lên tiếng:
-Nhìn gì kinh thế?Sắp lồi cả mắt ra ngoài rồi kìa
Không them để ý tới cậu ta,nó chắp tay lên ngực thành tư thế cầu nguyện vô cùng thành kính:
-Con là Trần Bảo Anh,xin vĩnh biệt mọi người,papa,mama,bạn bè,con yêu
mọi người rất nhiều,kể cả những người con ghét và những người con từng
đắc tội,con tha thứ hết cho mọi người vì thế cầu Chúa cho con lên thiên
đường chứ đừng bắt con xuống địa ngục.Amen!
Bây giờ thì đến lượt Bảo Quân trố mắt nhìn nó,gã lái xe cố nín để không bật cười thành tiếng,nó đang làm cái gì thế?
-Cậu đang làm cái gì đấy?
-Cầu nguyện trước khi chết!
Hả?Chết?Ai đã làm gì cô nàng đâu chứ?(t/g dạ,vâng không làm gì chỉ mới sai người đánh người ta hộc máu mồm thôi ạ)
-Sao lại chết?-cậu tò mò
-Chứ lại không à?Tự nhiên được một kẻ như cậu có lòng tốt ĐỘT XUẤT(t/g
chúng ta phải nhấn mạnh từ đột xuất ở đây ạ)mời đi ăn cơm,chắc hôm nay
trời sập,tôi phải chuẩn bị trước
Máu nóng dồn lên mặt,cô nàng làm cậu vừa tức muốn xịt máu mũi vừa buồn cười,chỉ tội tên tài xế,muốn cười mà không dám cười.
-Cậu…giỏi lắm.
-Hờ…chuyện…chứ lại chả giỏi-tự sướng
Chúa ơi,sao nó muốn tự vả vào mồm nó quá,huhu,đúng là cái miệng hại cái
thân mà,sao cứ lúc nào gặp tên này nó cũng phát ngôn không kiểm soát thế không biết nữa….thật là hết thuốc chữa rồi…kiểu này thì nó hết đường
sống rồi…
-Đến nơi rồi
Cậu nói rồi lôi nó xuống xe làm đầu nó đập vào thành xe cái CỐP “Đồ dã man,tàn bạo,vô nhân đạo”nó vừa xoa đầu vừa lẩm bẩm
-Cái gì?-cậu quay lại lừ mắt nhìn nó
-Ơ…hơ…hơ…có gì đâu-ặc…ặc…sao tai tên đó thính như tai cẩu ấy thế(t/g đừng hỏi t/g,không biết đâu ^^)
Cậu lôi xềnh xệch nó vào một nhà hàng Ý,vừa vào đã có người đợi sẵn dẫn
họ vào một bàn gần cửa sổ,mùi thức ăn xông lên làm nó nhớ ra là nó đã bỏ quên ông anh ruột suốt từ sáng đến giờ.Cậu ấn nó xuống ghế và ra lệnh:
-Ăn đi!
-…
-Sao thế?
Nó tần ngần nhìn một bàn đầy thức ăn…
-Cậu…không hạ độc thủ đấy chứ?
Cậu lại tròn mắt nhìn nó,sau đó không nhịn được cười sằng sặc như ma làm
-Ha….ha…ha…cô nghĩ tôi mà thèm làm cái trò tiểu nhân ấy à?
-Ừ…ai chứ cậu thì dám lắm.
-Nếu muốn giết cô thì cũng không cần phải chọn cách tốn kém thế này đâu!
-…
-Ăn đi,không chết đâu mà sợ
Thế là nó bắt đầu thanh toán chỗ thức ăn trên bàn với tư tưởng có chết
thì cũng phải làm con ma no chứ nhất định không làm ma đói,cậu bạn thì
chỉ trố mắt