
nhìn nó,kinh ngạc vì tốc độ ăn kinh hoàng của nó,lát sau cả
bàn đầy đồ ăn được nó giải quyết sạch sẽ.Thấy nó đã ăn xong,cậu nói:
-Ăn xong rồi chứ?
Gật
-Vậy bây giờ,coi như vì hôm qua cậu đã cứu tôi nên tôi sẽ tặng cậu một
món quà-tới đây cậu bỗng cười đậm chất ác ma,nó bất giác rung mình,thấy
lạnh sống lưng
-Không cần đâu-nó vội xua tay
Cậu liếc nhìn tên khỉ đột bên cạnh,gã hiểu ý liền đi ra ngoài.lát sau
lôi vào mấy đứa con gái,ồ…mấy chị gái này nhìn quen quen…à là mấy chị đã đánh nó…nhưng chẳng phải họ làm theo sực chỉ đạo của hắn sao…sao lại…nó ngạc nhiên nhìn Bảo Quân…
-Đây là mấy người đã đánh cậu đúng không,bây giờ cậu muốn họ thành thế
nào,tôi giúp cậu thực hiện-vâng,bây giờ thì trên mặt anh ta chính thức
hiện lên chữ Ác ma rồi,nó cảm giác còn nhìn thấy đôi cánh đen thấp
thoáng đằng sau lưng hắn…
-Cậu…
Đúng là vừa ăn cắp vừa la làng,tên này chơi thâm thật,nhưng muốn đấu với nó á,tuổi gì mà đòi…
-Cậu nói tôi muốn họ thế nào à,người họ đánh là tôi,vậy tôi có thể tự xử lí họ chứ?
Cậu nhún vai
Nó đi lại gần mấy bà chị,nói khẽ:”Mấy chị đừng trách nhau nha,có trách
thì trách tên phia sau ấy”-nó nói không to không nhỏ vừa đủ để cậu ta
nghe thấy rồi,nó vung tay và BỐP trên khuông mặt mấy bà chị in hằn dấu
năm ngón tay nó,Bảo Quân hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại bình
tĩnh,được lắm,không tồi,cậu nhếch mép,nó sau khi xử lí mấy bà chị xong
quay ra nhìn cậu với ánh mắt “sao mi không chết đi cho ta nhờ” rồi nói:
-Xong rồi đấy,Game over,thế nhá
Nói rồi nó quay đi,cậu cũng không cản,kể hoạch thay đổi,vốn chỉ định dọa cho cô nàng biết sợ một chút nhưng không ngờ cô nàng lại thú vị như
vậy,thế thì làm sao cậu buông tha cho nó được…phải giữ cho chặt chứ.
“Nếu trên thế giới này không có tồn
tại phép màu và những bà tiên liệu Lọ lem có gặp hoàng tử,nàng công chúa ngủ trong rừng liệu có thức giấc?...”
Ngày hôm sau,nó tới trường với tâm trạng không thể tệ hơn,mọi dây thần
kinh của nó phải căng ra,đi học mà nó căng thẳng như đi ra chiến
trường,nó hối hậnrồi,thật sự hối hận rồi,sao không dưng lại chọc vào tên đó làm gì để bây giờ phải tổn thọ thế này,vừa yên ổn vượt qua cái cổng trường,đang định tạ ơn trời phật vì không đụng phải hắn thì từ đằng sau một chiếc ô tô đen lù lù tiến lại,nó vội dẹp sang một bên và từ trong
xe một bóng dáng quen thuộc bước ra,nó thấy từ đằng sau cái dáng người
cao lớn ấy,tử thần đang lởn vởn xung quanh,huhu,đúng là oan gia ngõ
hẹp,tại sao đi đâu nó cũng gặp phải tên này là sao?May là có vẻ tên đó
không để ý đến nó,nghênh ngang đi vào trường,mấy đứa con gái bắt đầu túm 5 tụm 3 tụ tập,bàn tán,nó thì chỉ ước cái bánh mì trong tay nó hóa
thành hòn gạch để nó phi thẳng vào cái mặt đẹp trai của hắn cho hắn chết luôn đi,nhưng tất nhiên là nó không có cái dũng khí đây nên nó chỉ dám
**** thầm hắn và trút giận lên cái bánh mì(bằng cách nhai nó ngấu nghiến ^^),Bảo Quân đi lướt qua sân trường,bỗng một bóng dáng quen thuộc lọt
vào mắt cậu,cô nàng mặt đang cúi gằm hết mức có thể,thực hành chiêu biến nhanh,lượn lẹ nhưng vẫn không quên nhai bánh mì,cậu thoáng cười,đi
nhanh vể phía cô nàng,túm cổ áo và xoay cô nàng lại.Nó hết hồn,chết trân nhìn cậu ta,miếng bánh trong đang nuốt dở nghẹn trong mồm khiến nó bật
ho mấy tiếng,sau khi khó khăn nuốt trôi miếng bánh to,nó ngước nhìn
khuôn mặt đang nén cười của Bảo Quân mà một mong muốn mãnh liệt nổi lên
trong nó đó là nó muốn rút dép phi thẳng vào cái mặt vênh vênh bất cần
ấy nhưng a di đà phật ước muốn chỉ là ước muốn mà thôi,còn thực tại thì
nó đang co rúm người lại,cảm nhận rõ hàng trăm con mắt hau háu nhìn về
phía mình.
-Thì ra cậu cũng học ở đây à?-giả nai
-Hờ…hờ…đúng vậy.
-Thế sau này còn gặp nhau nhiều,chúng ta đúng là có duyên thật-cậu vừa nói vừa cười châm chọc
-Haha,đúng thế-nó đau khổ đáp còn trong đầu thì gào lên “Duyên,duyên cái đầu mi”,vậy là những ngày đau khổ của nó đã bắt đầu.
Vừa vào tới lớp nó lập tức bị bao vây bởi đám con gái và những câu hỏi
“Tại sao cậu quen anh ấy?”, “Hai người có quan hệ thế nào?” làm nó muốn
nổ óc,nó nhanh chóng thành người nổi tiếng được mọi người biết đến,ra
khỏi lớp là có người chỉ chỏ,bàn tán,khó khăn lắm mới tìm 1 chỗ yên
tĩnh,đang nghe phiêu theo bản New Devide của Linkin Park(t/g mọi người
thông cảm,t/g là fan cuồng của Linkin Park ạ)thì một người ngồi xuống
bên cạnh nó rút 1 bên phone của nó cắm vào tai ,nó mở mắt định trừng mắt với tên nào vô duyên nào nhẫn tâm phá hoại không gian yên tĩnh của
nó,tuy nhiên ý định đó lập tức lép xẹp như bong bóng xì hơi khi nó nhận
ra kẻ vô duyên là ai…haiz…
-Cậu thích Linkin Park?-bản nhạc lúc này đã chuyển sang In The End
-Phải.-nó xác nhận
Cậu gật gù rồi im nghe nhạc,nó cũng không nói gì…
-Bây giờ cậu cũng vẻ nổi tiếng ghê nhỉ?-tự nhiên cậu lên tiếng
-Nhờ phước của ai đó đấy-nó hậm hực
Cậu cười,ở bên cô nàng lúc nào cậu cũng có cảm giác thoải mái.Bỗng chuông điện thoại kêu…
-Alô.Tôi đây.
-Cậu à,bà chủ hôm nay nhắn cậu về sớm,có buổi tiệc…
-Lại xem mặt à?-cậu chán nản hỏi
-…
-Tôi biết rồi.
Cúp má