XtGem Forum catalog
Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326172

Bình chọn: 7.00/10/617 lượt.

. . . Không. . . Không cần. . . Nhu nhi!" Hoàng Phu Tuyệt bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, nhìn một chút hoàn cảnh xung quanh, phát hiện hiện tại anh đang nằm ở trên giường của bọn họ, nhớ tới chuyện mới vừa xảy ra, anh giống như nổi điên lập tức muốn rời giường, lảo đảo té xuống đất, sau đó kinh hoảng đứng lên, chạy ra ngoài, hoàn toàn không để ý trên đường đi không cẩn thận đụng vào gì đó.

Quản gia và tổng đầu lĩnh thấy Hoàng Phu Tuyệt lảo đảo từ trên thang lầu chạy xuống, lập tức đi tới đỡ anh.

"Chủ tử, ngài vẫn là nên quay lại nghỉ ngơi đi! Cả đêm qua ngài cũng không có ngủ, chuyện của phu nhân ngài đừng lo, tất cả ám vệ đã đi tìm, tin rằng sẽ rất nhanh tìm được." Tổng đầu lĩnh cung kính nói, chủ yếu hắn lo lắng nhất là chủ tử vừa đến bờ sông lại không nhịn được nhảy xuống.

"Bụp. . Bụp. . .." Hoàng Phu Tuyệt nghe được hắn nói, lập tức tức giận vung tay táng cho tổng đầu lĩnh mấy quả đấm, túm cổ áo của hắn giận dữ hét: "Là ai cho phép ngươi làm như vậy? Ai cho phép ngươi đánh ngất ta? Khốn kiếp, ngươi có biết Nhu nhi chỉ có một mình sẽ rất sợ không? Cô ấy một mình sẽ rất sợ hãi, nếu như có chuyện gì không hay xảy ra với cô ấy, ta sẽ không tha cho ngươi. . . . ."

Tổng đầu lĩnh không hề lên tiếng cũng không có đánh trả, từ cái khắc hắn đánh ngất chủ tử mang về, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý chịu đựng tất cả trừng phạt của chủ tử, bất kể chủ tử trừng phạt hắn ra sao, thậm chí là giết hắn, hắn cũng sẽ không có bất kỳ một câu oán hận nào, bởi vì không có chủ tử cũng sẽ không có hắn.

"Chủ tử, ngài bình tĩnh một chút! Tổng đầu lĩnh cũng là vì nghĩ cho sự an toàn của ngài thôi, huống chi nếu để cho phu nhân biết ngài vì phu nhân mà nhảy sông tự vận, cô ấy nhất định sẽ khổ sở." Quản gia thấy vẻ mặt kích động của Hoàng Phu Tuyệt, bi thống khuyên nhủ.

". . . . . . . . ." Nghe quản gia nói, Hoàng Phu Tuyệt vô lực buông cổ áo tổng đầu lĩnh ra, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt mở ra, trong mắt tràn đầy hàn băng.

"Tìm kiếm thế nào rồi?" Hoàng Phu Tuyệt lạnh lẽo hỏi, anh tin tưởng bé cưng của anh nhất định sẽ không có việc gì, cô đã đồng ý với anh, vô luận như thế nào cũng sẽ đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh anh, Hoàng Phu Tuyệt siết chặt tay, ngừng thở chờ đợi trả lời của tổng đầu lĩnh.

"Tạm thời vẫn chưa thấy bóng dáng của phu nhân" tổng đầu lĩnh cúi đầu nhỏ giọng nói.

Hoàng Phu Tuyệt nghe được hắn nói, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, vẫn còn chưa có tin tức của Nhu nhi ư, nhưng nước sâu như vậy, Nhu nhi nhảy xuống đó đã lâu như vậy, cô ấy còn có thể sống sao? Hoàng Phu Tuyệt ở trong lòng bi ai tự nhủ, không, không, không, anh không thể buông tay nhanh như vậy, không có tin tức cũng là tin tốt, ít nhất chứng minh cô ấy còn chưa chết, Hoàng Phu Tuyệt lập tức chạy đi.

"Ai, chủ tử ——" tổng đầu lĩnh gọi với theo bóng lưng của Hoàng Phu Tuyệt, lập tức muốn đuổi theo.

"Thôi, tổng đầu lĩnh, cứ để cho ngài ấy đi đi." Quản gia khẽ thở dài một cái.

"Nhưng. . . Nhưng thân thể chủ tử . . ." Tổng đầu lĩnh không cho là đúng nói.

"Không có việc gì, thể trạng của ông chủ nhất định rất tốt, chỉ cần khi có thời gian ngủ vài ngày là không có chuyện gì, huống chi ông chủ luôn quan tâm đến phu nhận như vậy, cậu không để cho ngài ấy đi, ngược lại sinh chuyện tệ hơn, tình yêu đến tột cùng là cái gì, lại để cho người ta không màng sống chết,ai. . ." Quản gia than thở đi ra khỏi phòng khách, chỉ lưu lại duy nhất một mình tổng đầu lĩnh vẫn đứng đó ngẩn người.

Lúc này, trên sông có rất nhiều thuyền tư nhân đang không ngừng tìm kiếm, những người đánh cá ở vùng lân cận cũng bị cấm chỉ tới chỗ này đánh cá, trận thế bày ra lớn như thế khiến đám người đánh cá kia có oán hận cũng không dám lên tiếng.

Hoàng Phu Tuyệt ở trên mặt sông không ngừng đảo qua đảo lại, không có chút động tĩnh nào, mặt sông phẳng lặng một chút động tĩnh cũng không có, lòng của Hoàng Phu Tuyệt càng ngày càng lạnh, tay anh buông ra tay lái của du thuyền, bủm một tiếng, nhảy vào lòng sông.

"Chủ tử. . . . . ." Khi thuyền bè của những ám vệ ở xung quanh thấy động tác của Hoàng Phu Tuyệt, kêu lên một tiếng, tiếp đó cũng nhảy theo xuống dòng sông, nhất thời trên mặt sông không ngừng vang lên tiếng bủm bủm.

Hoàng Phu Tuyệt ở trong sông không ngừng lặn ngụp, khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Thủy Băng Nhu, mỗi một lần lặn ngụp, thất vọng của anh lại lớn thêm một phần, cho đến khi thể lực của anh từ từ biến mất đến chống đỡ không nổi nữa, mắt từ từ chìm vào bóng tối, thấy vậy ám vệ cũng đang ở trong nước lập tức bơi về phía anh.

*

Trên một con sông lớn của thành S, có một chiếc du thuyền sang trọng đang dừng ở trên mặt sông, lúc này có một bóng dáng to lớn tựa vào trên lan can của du thuyền, gương mặt nhẵn nhụi dưới ánh mặt trời có vẻ trắng nõn khác thường, lộ ra gương mặt anh tuấn lạnh lùng góc cạnh rõ ràng; tròng mắt màu xanh dương thâm thúy, phủ một sắc thái mê người; lông mày dày rậm, mũi cao thẳng, đôi môi hình dạng tuyệt mỹ, không một chút nào không triển lộ cao quý cùng ưu nhã, hắn cứ đứng như vậy mà đón gió, một đầu tóc ngắn vàng óng tung bay theo