
Tuyệt nâng đầu nhỏ của Thủy Băng Nhu giống như đang nâng đầu niu một bảo bối quan trọng nhất thế gian, lo lắng hỏi.
"Em không sao, bảo bảo. . . . . . Bảo bảo của chúng ta bây giờ đang ở đâu? Nó có bình an không? Em muốn đi tìm con." Thủy Băng Nhu khẩn trương nói, từ khi tỉnh lại đến bây giờ cô đều chưa có nhìn thấy bảo bảo, không phải là thật sự đã xảy ra chuyện chứ? Ngàn vạn lần không được giống như cô nghĩ, nếu không cô không có cách nào chịu được sự thực dạng này, dù sao tiểu bảo bảo đó cũng đã sống ở bụng của cô hơn chín tháng rồi, đương nhiên là đã phải có tình cảm sâu đậm, cô động thân muốn rời giường.
"Đừng động, em vừa mới sinh, cần nghỉ ngơi cho thật tốt, bảo bảo hiện tại không có chuyện gì, không cần lo lắng, con đang ở trong phòng trẻ, ngoan, trước tiên em cứ nằm xuống cái đã." Hoàng Phu Tuyệt ôm cô dụ dỗ, tỉ mỉ đắp kín mền cho cô.
"Thật không có chuyện gì chứ?" Thủy Băng Nhu không yên tâm hỏi, chẳng lẽ anh nói vậy chỉ để lừa gạt cô thôi sao?
"Dĩ nhiên không có việc gì, tiểu tử kia vô cùng khỏe mạnh, nếu như em ngoan ngoãn nghe lời nghỉ ngơi, anh sẽ kêu y tá ôm con tới cho em nhìn một chút." Hoàng Phu Tuyệt gẩy gảy lỗ mũi khéo léo của cô, cưng chìu nói, hừ. . . . . . Tiểu tử kia vừa sinh ra liền chiếm toàn bộ lực chú ý của mẹ nó.
"Tiểu tử kia? Là một bé trai sao? Nhìn nó có dễ nhìn hay không?" Thủy Băng Nhu mặt cười hạnh phúc hỏi, cô bây giờ rất muốn xem bảo bảo của cô và Hoàng Phu Tuyệt, không biết là sẽ giống ai nhiều hơn một chút? Con trai, có lẽ giống anh ấy hơn! Nếu không anh ấy đã không có có cái dáng vẻ ghen tuông đó, thầm nghĩ đến chỗ này, Thủy Băng Nhu khẽ mỉm cười.
"Đẹp mắt, đương nhiên ưa nhìn, bảo bối của anh sinh ra bảo bảo đương nhiên là đẹp mắt nhất trên thế giới, anh cứ nghĩ tại sao lúc trước ở trong bụng lại nghịch ngợm như vậy, thì ra là đứa con, lại chỉnh cho bảo bối của anh cực khổ đến như vậy, nhind xem về sao anh dọn dẹp hắn ra sao." Hoàng Phu Tuyệt làm bộ hung tợn nói.
"Anh dám? Anh mà dám dọn dẹp thằng bé, em liền không để ý tới anh." Thủy Băng Nhu chu môi nói, mặc dù biết anh ấy cũng sẽ không nỡ làm tổn thương tiểu bảo bảo, cô vẫn không nhịn được nói ra những lời này.
"Không dám, ông xã về sau cũng không dám làm gì với bảo bảo nữa, bà xã, không thể không để ý tới anh, em phải đồng ý với anh đấy." Hoàng Phu Tuyệt uất ức nói, anh biết bảo bối yêu quý của anh luôn luôn thích mềm không thích cứng, cho nên anh càng giả bộ đáng thương, cô sẽ càng dễ thỏa hiệp.
"Hừ. . . . . . Nhớ kỹ lời anh nói đó!" Thủy Băng Nhu đối với biểu hiện của anh trong lòng cười nghiêng ngửa, chỉ là trên mặt lại không biểu hiện ra chút nào, một bộ dáng vẻ như đang ban ơn lớn cho Hoàng Phu Tuyệt Thiên.
"Đúng, đúng, bà xã tốt nhất." Hoàng Phu Tuyệt khoe trương nói, chỉ cần bà xã vui vẻ, buổi tối anh mới không cần phải ngủ ở thư phòng.
"Miệng lưỡi trơn tru! Em muốn nhìn bảo bảo." Thủy Băng Nhu làm nũng nói, hiện tại thật không thể tin được cô đã làm mẹ, hiện tại cô còn chưa tới mười chín tuổi, còn là một đứa bé đó, cũng đã là một người mẹ, nói không ra là cái cảm giác gì, chỉ là có chút cảm động cùng không thể tưởng tượng nổi.
"Được, anh đi ôm nó tới đây, còn em, hiện tại liền ngoan ngoãn nằm ở trên giường, không thể tùy tiện xuống giường, có biết hay không? Nếu không sẽ làm tổn hại thân thể." Hoàng Phu Tuyệt không yên tâm dặn dò, nghỉ ngơi sau khi sinh là vô cùng quan trọng.
"Biết rồi,em cũng không phải là đứa bé, anh mau đi đi!" Thủy Băng Nhu bất đắc dĩ trợn mắt, anh ấy có phải quá dài dòng hay không, ha ha ha. . . . . . Chỉ là cô rất ưa thích anh đối với cô dài dòng.
"Chờ anh!" Hoàng Phu Tuyệt giúp cô chỉnh lại chăn cho tốt, cưng chìu hôn lên trán cô một cái hôn thâm tình, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Bên trong phòng trẻ sơ sinh, mấy y tá đang chăm sóc các em bé, cả căn phòng ngập tràn tiếng khóc của trẻ thơ.
"Ai. . . . . . Mọi người nhìn xem, đây là bảo bảo hôm nay vừa sinh ra, thật đáng yêu đó." Một y tá trẻ thở dài nói.
"Không đơn thuần chỉ là đáng yêu, hơn nữa còn rất nghe lời, từ ra đời đến bây giờ chỉ khóc có duy nhất một lần, không giống mấy bạn nhỏ khác, thật là một cậu nhóc khiến cho người ta yêu thương" Một người y tá khác nói.
“A, các cô hôm nay có nghe nói không? Toàn bộ khoa phụ sản của bệnh viện đều xuất động đến cửa bệnh viện chờ một phụ nữ có thai! Không biết là phu nhân nhà ai, thậm chí lại bày trận thế như vậy, thật là hâm mộ chết người nha." Bên cạnh một y tá đi tới xen vào nói.
"Chuyện lớn như vậy đã sớm nghe nói, hơn nữa nghe nói là khó sinh, vị tiên sinh kia không chút do dự nói muốn bảo vệ người mẹ, hiện tại đàn ông có tiền có thế làm gì còn có người có tình có nghĩa như vậy, vị phu nhân kia thật là tốt phúc, à, cậu bé ngoan nhất này chính là cô ấy sinh ra." Một y tá nói.
"Thật sai, oa, rất tuyệt nha." Toàn bộ y tá cũng kích động nói.
Hoàng Phu Tuyệt đi tới phòng trẻ sơ sinh liền nhìn đến tình huống như thế, bên trong y tá xì xì xầm xầm nói chuyện không ngừng.
Bóng dáng cao lớn của Hoàng Phu Tuyệt vừa vào đến phòng trẻ liền lập tức bị những y tá khá