Old school Easter eggs.
Người Yêu Đào Hoa Của Tôi

Người Yêu Đào Hoa Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323394

Bình chọn: 7.5.00/10/339 lượt.

ch cô ấy, tuyệt đối không phải đang đùa giỡn với cô ấy . . . . .

Cô hẳn là cũng nên tin tưởng tình yêu của bọn họ mới phải.

★★★ ★★

"Chú hôm nay có trở về ăn cơm chiều không?"

Trong túi có chuông báo tin nhắn điện thoại, Tư Đồ Tĩnh đem tài liệu đang xử lý dở gác lại, mở tin nhắn, là Đỗ Như Hủy gửi đến .

Cô ấy hỏi anh có về nhà ăn cơm không để làm gì? Chẳng phải người cô nên quan tâm là anh cả sao ? Anh nhíu mày.

Phòng họp của hội học sinh lớn như vậy, người ở trong không còn nhiều, chỉ còn lại anh và Hồng Diệp, ánh chiều tà chiếu vào khuôn mặt dường như đang có suy tư gì của anh, càng làm tăng thêm nét tuấn tú đẹp trai của anh.

“Anh đang suy nghĩ gì vậy?" Thấy người yêu đang phân tâm, Hồng Diệp từ trong trang sách ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện lên nghi vấn.

"Không có việc gì." Tư Đồ Tĩnh tùy ý phất tay, không muốn nhắc đến chuyện này.

“Anh không có việc gì, nhưng em có việc." Đi đến bên cạnh người yêu, cô nũng nịu hỏi

" Anh nợ em một lần hẹn hò, anh còn nhớ không?"

"Sao lại muốn anh trả nợ vội thế?" Anh bỏ bút xuống, ngồi ở trên ghế dựa, dùng ánh mắt thích thú nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

"Đương nhiên! Có vay có trả, thì mới vay tiếp được chứ." Cô cũng không sợ anh cười nhạo, lập tức muốn anh trả nợ.

"Có vấn đề gì đâu! Sao cũng được?" Tư Đồ Tĩnh thích nhất đôi mắt trong suốt ngay thẳng sáng rực này của cô, không hề quanh co lòng vòng, che giấu ý đồ đối với anh, làm cho anh cảm thấy khi bên cô rất an tâm.

"Tới nhà em, ăn cơm với em." Hôm nay tuyệt đối sẽ không để cho anh trốn nữa! Cô thề trong lòng.

“Ừ! Đi đến nhà của em đi." Tư Đồ Tĩnh sảng khoái đồng ý ngay. Bởi vì anh không muốn trở về đối mặt với Đỗ Như Hủy lúc nào cũng như hoa lê đái vũ (*).

(*) : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái

Nhìn thấy nhiều quá thật sự rất ghét! Thật sự.

Huống chi cô đã là chị dâu của anh, cho dù bọn họ đối với nhau có cảm tình nhiều đến thế nào đi chăng nữa, cũng nên dừng lại thì hơn. Bị anh trai phát hiện cũng thật không hay.

"Vậy nhanh dọn đồ đi, rồi mình về !" Hồng Diệp đong đưa đôi tay nhỏ bé, ánh mắt vô cùng vui sướng.

Ở trường, cô đối với anh mọi cử chỉ động tác không dám quá lộ liễu, sợ lại bị các nữ sinh khác nhìn thấy, bất kể là bị nữ sinh oán hận hoặc rơi vào tay giáo viên chủ nhiệm, bọn họ đều cảm thấy thật không tốt. . . . . . Cách tốt nhất chính là đưa anh về nhà mình, tình yêu của cô đối với anh lại có thể thể hiện ra hết, ai cũng không thể xen vào.

Cái đầu nho nhỏ của cô tràn ngập hình ảnh hương diễm muốn làm gì với người yêu thì làm. Ha ha. . . . . . Chàng trai tuyệt vời như thế này, tuyệt đối phải chiếm ngay mới được .

Cô chỉ cần để lại ký hiệu trên người anh, thì anh chính là người của cô rồi! Hồng Diệp trong óc tràn ngập suy nghĩ ngốc nghếch trẻ con .

“Em đang nghĩ gì đó?" Thấy cô bé này ôm quá chặt cánh tay mình, khóe miệng cong lên, anh dám cam đoan, cô tuyệt đối đang suy nghĩ đến những chuyện kì quái . Bất quá, anh cũng rất nguyện ý để cô tưởng tượng.

"Đâu có, đâu có!" Vội vàng đem "tham vọng" thu lại, Hồng Diệp liều chết phủ nhận. Cô không nghĩ tới việc còn chưa được ăn vào miệng, thịt đã bay mất.

"Thật không có sao? Em mà có việc giấu giếm, anh sẽ đau lòng lắm đó!" Ôm chặt cô gái nhỏ vào trong lòng, giọng anh lộ vẻ đau buồn .

"Đương nhiên. . . . . . là không. . . . . ." Cô còn không kịp thanh minh, cái miệng nhỏ nhắn đã bị người yêu chiếm đoạt .

Anh quyết định trước hạ thủ vi cường, thay vì để cô mơ ước, không bằng chính mình chủ động trước, dù sao ăn làm sao thì phải là do anh quyết định.

Cô bé nhỏ nhắn trong lòng anh luống cuống tay chân, không biết nên ứng phó lại như thế nào.

Bàn tay to của Tư Đồ Tĩnh xâm nhập vào bên trong đồng phục của Hồng Diệp, thuần thục cởi áo ngực, sờ vào ngực cô, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Á. . . . . . Tư Đồ. . . . . ." Đầu Hồng Diệp choáng váng, ngay cả tên của anh cũng không thể gọi đầy đủ.

Bọn họ có thể ở trong phòng họp của hội học sinh làm việc này không? Vạn nhất nếu có ai nhìn thấy, thì phải làm sao bây giờ? Hồng Diệp thở hổn hển, trong đầu vô cùng hỗn loạn.

“Gọi anh là A Tĩnh!" Anh chặn lời của cô.

Đỗ Như Hủy trước đây luôn gọi anh như vậy ! Anh muốn Hồng Diệp cũng gọi tên mình như vậy, bởi vì anh muốn lợi dụng cô để hoàn toàn quên đi hình bóng của Đỗ Như Hủy .

Nếu cô ta dám gả cho người khác, cũng đừng hy vọng anh sẽ tiếp tục yêu cô, ngay cả làm bạn cũng không thể. . . . . .

Bọn họ bây giờ chỉ đơn giản là quan hệ thông gia mà thôi.

Anh tuyệt đối sẽ quên cô, sau đó cùng người trong lòng trải qua cuộc sống hạnh phúc thuộc về riêng mình . Anh thề với trời là như vậy!

"A Tĩnh. . . . . ." Hồng Diệp mơ mơ màng màng gọi tên anh.

“Kêu lại một lần nữa đi. . . . . ." Anh đã đem hai chân tuyết trắng của cô tách ra, để cô ngồi ở trên đùi mình. Cúc áo sơ mi bị mở ra gần hết, anh đang chơi đùa, vuốt ve da thịt non mịn của cô.

"A Tĩnh. . . . . ." Tiếng rên rỉ càng lúc càng to hơn.

Hai người ngồi ở trên chiếc bàn làm việc trong phòng họp, Hồng Diệp dễ dà