
ngón tay cô run rẩy, Trời ơi! Anh làm cho cô cảm giác mình hạ tiện.
Tại sao? Cô luôn luôn thông minh, tại sao? Nhưng lại nhìn không ra
anh chỉ là muốn vui đùa một chút mà thôi, tại sao cô lại ngốc như vậy!
Cho tới bây giờ chỉ có đàn ông vì cô mà thương tâm, nhưng người đàn ông
này lại làm cô giận đến đỏ mắt. Gặp quỷ! Ngón tay cô run rẩy, hết sức
nghĩ giữ chặt cúc áo bị anh lôi ra.
Anh đi tới giúp cô, cô tránh tay của anh ra.
“Tránh ra!” Cô đè nén xuống cảm giác khó chịu, rất trấn định mà mặc xong quần áo, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Anh sải bước đuổi theo, ngăn cản cánh tay cô. “Tôi đưa em về!” Thân
thể cô cứng đờ, quay đầu lại, ánh mắt mông lung, sự lạnh lùng của anh
khiến trái tim cô bừng tỉnh, giống bị người ta nhẹ nhàng đánh một cái.
“Đừng phiền hà” Cô nâng cằm lên, đem thương tâm giấu diếm tốt đi,
không có khóc lóc gì, điều này không có gì, cô run rẩy ở trong lòng
không ngừng trấn an mình.
“Đã muộn, để cho tôi đưa em về” Sự yếu ớt trong mắt cô làm anh bất an.
Cô cười lạnh. “Anh không phải là rất sợ phiền toái ư, tiên sinh?
Không nhọc công anh” Nhân Nhân nhặt túi xách lên, đáng giận, cô giận đến nghĩ cầm que điện giật chết anh. Anh không phải là bạch mã vương tử,
anh là ác ma!
Đi tới trước cửa, cô đứng đối diện cánh cửa gầm thét: “Mật mã!” Cô
một giây cũng không muốn ở lại chỗ này, tay nhỏ bé lạnh như băng túm
chặt lấy túi xách. Không thể khóc, Nhân Nhân không thể khóc! Cô mím chặt môi dưới.
Cảnh Chi Giới thở dài, giọng nói của cô nghe giống như là miễn cưỡng
cái gì. Không cần nhìn mặt cô cũng có thể đoán cô có nhiều uể oải như
nào. Trời ơi, anh chưa từng có cảm giác mình đáng giận quá như vậy. Anh
dùng đầu ngón tay nhấc áo khoác lên, đi tới khom người nhập mật mã vào.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, Cảnh Chi Giới đẩy cửa sắt.
“Anh!” Ngoài cửa hiện lên gương mặt của một thiếu niên. Thiếu niên
vừa nhìn thấy Úy Nhân Nhân đang nổi giận, ánh mắt sáng lên. Người phụ nữ rất xinh đẹp, lông mi dài ở dưới mắt to y theo mà phát sáng, môi đỏ
mọng mím chặt thật giống như đang tức giận với ai. Cậu cười, không cần
đoán cũng biết anh trai vừa chọc cho phụ nữ buồn bực.
“Thiếu Hoa, sao lại đột nhiên chạy tới?” Cảnh Chi Giới đẩy cánh cửa
ra chút ít, anh nắm bả vai Nhân Nhân. “Anh đang muốn đưa người trở về”
“Tôi ư ~~” Nhân Nhân hất tay anh ra. “Tôi đang muốn giết người!” Đôi mắt đẹp phóng hỏa, nói đến nghiến răng nghiến lợi.
Cảnh Thiếu Hoa kinh ngạc, cười ha ha. “Dì này tính tình ghê gớm thật!”
Cái gì, Oa oa a ~~ Nhân Nhân ngơ ngẩn. D…ì… Dì? Cô mới hai mươi bảy
mà, oanh! Hai đả kích nặng, tự tin của Nhân Nhân trong nháy mắt tan rã,
cô tức giận mà lắc mình, bước đến thang máy. “Tôi đi” Lại gọi cô là dì?
Có lầm hay không! Ô ô… Cô tối nay là bước chân nào ra cửa đây!?
Cảnh Thiếu Hoa đuổi theo. “Dì à, tôi đưa dì về!”
~~***~~
Nhất định có người nguyền rủa cô, trong quán ăn Spice Girls cậu nhóc
choai choai cứ nói đến đinh tai nhức óc, Úy Nhân Nhân chán nản cực độ
nghĩ như thế.
“Dì, kỹ thuật của tôi có tốt không?”
Khóe mắt Nhân Nhân co quắp, dùng sức uống cola. Bớt giận ~~ bớt giận mà Nhân Nhân.
Cảnh Thiếu Hoa hỏi: “Như thế nào, tôi rất mạnh mẽ sao? Có đúng là khiến dì xả hận đến sảng khoái hay không, ha ha…”
Tỉnh táo, tỉnh táo đi ~~ “Đích xác là rất sảng khoái” Nhân Nhân nheo
mắt lại, nặng nề đặt cốc xuống. “Sảng khoái đến tôi muốn ném cho cậu một cái tát!” Cô gầm thét.
Tiểu tử này kiên trì đưa cô về nhà, nửa kéo nửa nửa cầu xin mà đẩy cô ngồi lên Motor, chuyện này coi như xong, cậu ta nhưng lại một đường
phóng xe với tốc một trăm, motor, phóng đi một trăm, trời ơi! Nhân Nhân
thiếu chút nữa đã hôn mê, mới vừa xuống xe chân cũng đứng không vững; mà bởi vì một đường thét chói tai, giọng nói của cô cũng khản đặc. Ghê tởm nhất chính là, tiểu tử thối này không có chở cô về nhà, ngược lại ép cô đi ăn bữa đêm với cậu ta. Oa a!
Cảnh Thiếu Hoa cười hì hì. “Dì nhất định thật lâu không có trải qua chuyện kích thích như thế, Dì à ~~”
Oanh! Núi lửa bộc phát. “Cậu gọi tôi dì một lần nữa, tôi đạp chết
cậu!” Nhân Nhân vỗ bàn nổi giận quát, chân mang giày cao gót đã bắt đầu
rục rịch.
“Dì rất hung ác đó” Vẻ mặt cậu ta lập tức vô tội giả bộ tổn thương mà ồn ào.
Chết ngất đi ~~ Nhân Nhân suy yếu mà nằm úp sấp lên mặt bàn thống khổ rên rỉ. Ô ô… Tối nay thật là thất bại. Đầu tiên là bị Cảnh Chi Giới làm cho tức chết, sau đó lại bị em trai anh ta dây dưa. Trời ạ, họ Cảnh này một nhà đều là ác ma à!?
Bỏ qua không lên tiếng, Nhân Nhân chán nản vùi mặt vào hai cánh tay
hỏi. “Cậu sắp ăn xong, giúp tôi bắt taxi, tôi phải về nhà” Mệt, mệt mỏi
thật sự, thoáng cái giống như già hơn mười tuổi, cô uể oải thất bại chỉ
muốn trốn về nhà.
“Dì có muốn theo tôi về nhà hay không, chúng ta đi yêu yêu, kỹ thuật của tôi rất tốt”
Trái tim Nhân Nhân vô lực, khóe mắt co quắp. Im lặng là vàng, im lặng là vàng.
“Dì, vóc người dì rất tốt, cho tôi là con ngựa để cưỡi có được không?”
Trẻ nhỏ nói không chấp, trẻ nhỏ nói không chấp! Nhân Nhân cảm thấy rất suy yếu.
Cảnh Thiếu Hoa thấy cô không hồi đáp, tiếp tục làm cô mệt: