
cũng có hướng tư nông tư yêu cầu, phái
người xâm nhập Bách Lan Quốc lén tìm hiểu giá giao dịch, ba ngày hồi báo một
lần, nàng đều nghe kể lại để ghi lại, cũng vẽ đồ.
Nhưng Nghiêm Luân luôn luôn không phải cái người nghe
lời, hắn vẫn là dời thư đi, lấy đi kỳ quái biểu đồ này, lại dùng ánh mắt lộ vẻ
kỳ quái nhìn nàng.
“Đừng hỏi ta vì sao hội họa mấy thứ này, ta chính là
buổi tối tùy tùy tiện tiện họa, sau đó, đã nghĩ đến có thể họa như vậy, vừa xem
hiểu ngay thôi.” Nàng cái này gọi là tiên phát chế nhân, bằng không, hắn hỏi,
nàng càng khó trả lời.
Buổi nói chuyện này ý tứ hàm xúc quá nồng, hơn nữa
biểu đồ này thoạt nhìn tuyệt không giống tùy tiện họa ra, nhưng là, hắn không
vội, hắn bắt đầu đối với nàng có hứng thú, trừ bỏ của nàng biến hóa, hắn còn
tưởng thăm dò nguyên nhân chân chính làm cho nàng thay đổi, trực giác nói cho
hắn, chuyện kia chính là một chuyện thực phức tạp!
Hắn đem biểu đồ trả lại cho nàng, ở trước mặt nàng
ngồi xuống, trực tiếp đi vào chính đề,“ Chính sách của Nữ
hoàng đối với Bách Lan Quốc khả năng phải tu chỉnh, bởi vì quan phương tuy rằng
không mua, nhưng dân chúng vẫn lén thu mua, vẫn đang có ảnh hưởng dao động
giá.”
Đúng vậy, nàng như thế nào không nghĩ tới dân chúng sẽ
lén giao dịch chứ? Không có trên làm dưới theo, làm sao bây giờ?
“Ta nghĩ, hợp thời mở cung thương, phát ra gạo lương
miễn phí, về phần lượng duy trì nhu cầu dân chúng cơ hồ có thể, nhưng nếu dân
chúng bị tra được lén trữ hàng gạo lương, tắc không cung ứng.”
“Ta biết, điều này sẽ làm dân chúng không muốn lại bỏ
ngân lượng của chính mình đi mua gạo, đúng hay không?”
“Đúng vậy, việc đối ngoại lại thả ra một tin tức, chỉ
triều đình đã tính hướng quốc gia khác nhập khẩu gạo lương, nhưng đây chỉ là
đánh tâm lý chiến, Đông Phong hoàng triều diện tích lãnh thổ mở mang, sản lượng
gạo nước láng giềng trừ bỏ ngoài Bách Lan Quốc ra, đều chỉ có thể tự cấp tự túc
mà thôi.”
Nàng nhíu mày,“Vậyvẫn nhờ cậy nước đó
cũng không thỏa đáng, vẫn là khai phá đất cung cấp nơi sản sinh gạo, lựa chọn
sách lược giao dịch thích hợp nhất……”
Theo bản năng, nàng còn nói việc mở ra kỳ hạn giao
dịch giao hàng, thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn, nàng vội vàng cười gượng hai
tiếng, biết chính mình dùng từ từ ngữ mới lạ làm cho cổ nhân này thực không thể
thích ứng, nàng nghĩ nghĩ, lại nói:“Ta suy nghĩ chẳng lẽ
quốc gia của ta không có khu vực thích hợp gieo trồng gạo sao? Nếu diện tích
lãnh thổ quảng đại, sẽ có đủ ưu thế đi khai phá không?”
“Khai phá?”
“Ân, khai phá đầu tư, chỉ cần cẩn thận tổng quản đầu
tư phiêu lưu, cho dù không có ích lợi, cũng so với vô lực để cho người ta tùy
thời kháp cổ giết tốt lắm.”
Thảm! Nàng còn nói làm cho hắn càng nghe càng không
hiểu lắm ý tứ trong lời nói, xem hắn ánh mắt sáng ngời lại nhìn
Nghiêm Luân ánh mắt có điểm phức tạp, giống ở trầm tư
cái gì, nhưng hắn chung quy chưa nói cái gì, tự động đứng dậy,“Ngươi
đi đổi kiện trang phục nhẹ nhàng ra ngoài, ta mang ngươi đi đến một chỗ xem.”
Tuy rằng khó hiểu hắn muốn dẫn nàng đi nơi nào, nàng
vẫn là rất nhanh trở lại tẩm cung đổi kiện váy áo màu hồng sắc, đơn giản đeo
một cổ ngọc trâm cài đầu, trên người không có phụ tùng khác, tuy rằng thiếu quý
khí, lại thêm một phân động lòng người thanh lệ, Nghiêm Luân vừa thấy, còn sửng
sốt một chút, kinh ngạc thấy nàng có thể thanh lịch như thế.
Nhưng nàng thay đổi càng nhiều, hắn trong lòng nghi
vấn cũng sẽ càng nhiều theo.
Nhưng hắn không vội mà cởi bỏ bí ẩn, bởi vì, hắn có
một loại dự cảm bất hảo,chính là khi câu đố được cởi bỏ, chính là thời điểm
nàng rời đi.
Một lúc lâu sau, hai người đi xe ngựa vào một nông gia
ở ngoại ô.
Này nông gia thực đặc biệt nha. Chỉ có duy nhất một
khoảng ruộng nhỏ là trồng gạo, còn lại vây quanh khối đất nhỏ này là gần trăm
mẫu đất toàn gieo trồng cây gai cùng bông.
“Đây là từ Bạch Lan Quốc đó mà mua đến mầm giống lúa
để gieo trồng.”
Nghiêm Luân cùng nàng đi đứng ở giữa bờ ruộng, ánh mặt
trời vừa cao lại vừa nóng, mà làm cho nàng thực kinh ngạc khi phát hiện hắn thế
nhưng cố ý đứng ở trước người nàng, vì nàng chắn đi nắng nóng, lòng của nàng có
điểm ngọt, nhưng lập tức lại muốn nghi ngờ. Một nam nhân bá đạo lạnh lùng như
vậy có thể săn sóc người khác như vậy?
Bọn họ vừa xuống xe ngựa, nông gia đang ở trong phòng
dùng cơm vội vàng đi ra, vừa thấy Nghiêm Luân, vội vàng gật đầu cảm ơn,“Cám
ơn nhiếp chính vương, lão thật sự trồng được lúa rồi, chính là, lão không có
năng lực khuyên bảo khác nông gia sửa loại cây trồng, thật sự xin lỗi người a.”
“Không quan hệ, đây là nữ hoàng.”
Lãa gia khoảng sáu mươi tuổi mị hí mắt, thế này mới
thấy rõ vị cô nương xinh đẹp thiên tiên này là đương kim Thánh Thượng.“Nữ
hoàng vạn tuế –”
Vừa thấy lão nhân gia ôn hoà hiền hậu phải lạy hạ,
Ngôn Tuyên Nhi vội vàng đưa hắn nâng dậy,“Không cần quỳ, bình
thân, không cho phép quỳ.”
“Dạ.”
Gặp Nghiêm Luân mày rậm vừa nhíu, nàng nhún nhún vai,“Ở
bên ngoài cũng đừng như vậy phiền toái, ta chỉ tính cải trang đi tuần thôi.”
Không cần để ý ánh nắng chói chang tr