
ựa chọn rời đi, mang theo sự chúc phúc cho người cùng Thạch
công tử.
Trân trọng, Âm Trữ.
…
Mị Ngạn Nhi xem xong lá thư, trầm mặc một hồi, sau đó chậm rãi nâng lên một nụ cười, sau đó
giống như nghĩ tới điều gì, chậm rãi đi đến viện của Trọng Minh Thu.
Âm Trữ rời đi làm cho Mị Ngạn Nhi đưa ra một quyết định, không phải là về
vấn đề trung thành, chỉ là hi vọng người mình yêu sẽ không bị tổn thương mà thôi.
" Rời đi, ta sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của ngươi, ở lại,
thì cũng nên biết an phận, đừng có vọng tưởng đụng tới Thạch Mặc, bằng
không, cả Trọng gia và ngươi đều sẽ bị chôn cùng. "
Làm như không sao cả mà uy hiếp, nàng chỉ nói ra sự thật.
" Ngươi, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy, trong bụng ta còn có hài tử của ngươi, làm sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? " Trọng Minh
Thu không dám tin nhìn sự lạnh lùng của Mị Ngạn Nhi, không tin được
những gì mà mình nghe được.
" Ngươi biết là ta có thể làm được
mà, kỳ thật, ta cũng không muốn đối xử với ngươi như vậy, nhưng nếu như
ngươi làm phải việc gì không nên làm thì… ta chỉ có thể làm như thế
thôi. "
Kỳ thật, Mị Ngạn Nhi cũng cảm thấy có chút áy náy, dù
sao thì làm như vậy cũng không công bằng với nam nhân này, nhưng mà, vì
người mình yêu, nàng không thể không làm như vậy!
Một người tàn
nhẫn đều có nguyên nhân, người mình yêu bị người khác làm tổn thương,
không phải sự tình tốt thì đều là tốt, cũng không phải sự tình xấu thì
đều là xấu, cũng giống như cùng một sự tình nhưng nếu xảy ra trên những
người khác nhau thì cũng sẽ có những cảm thụ khác nhau, đứng ở góc độ
của mình thì đối đãi thế này cũng không có gì là sai, nhưng cũng không
phải vì thế mà đem suy nghĩ của mình trở thành chính nghĩa!
Chúng ta có thể tàn nhẫn, cũng có thể lãnh khốc, bởi vì chúng ta có thứ gì đó muốn bảo vệ, là đúng hay sai thì cũng không sao cả, đứng trước người
mình yêu, chúng ta vĩnh viễn sẽ là một chiến sĩ không bao giờ ngã xuống. (méo hiểu gì =_=)
…
Trọng Minh Thu nhìn bóng dáng Mị Ngạn Nhi đã đi xa, hơn nửa ngày cũng không có phản ứng gì, trong đầu đã rối
loạn đến mức không biết phải suy nghĩ cái gì…
Thật lâu sau… Thở dài một tiếng, tay Trọng Minh Thu vuốt ve cái bụng đã lồi ra của mình, ánh mắt ảm đạm, dường như đã rơi lệ…
Không phải hắn không muốn buông tha, chỉ là hắn biết rõ hắn không thể buông
tha, hắn được cưng chiều, nhưng hắn cũng có đầu óc, sống ở một gia tộc
hiển hách, hắn cũng không thể nào chỉ là một công tử cái gì cũng không
hiểu, cho nên hắn biết hiện tại đã không phải là thời điểm hắn muốn làm
gì thì làm.
Hắn không muốn liều lĩnh để đi phá hoại người khác,
đó cũng đồng nghĩa với việc phá hoại chính mình, càng sẽ làm liên lụy
đến gia tộc của mình…
…
Ba tháng sau.
" Ta muốn rời khỏi, nhưng ta có điều kiện! " Trọng Minh thu ngẩng đầu nhìn Mị Ngạn Nhi cùng Thạch Mặc ở trước mặt.
" Ngươi cứ nói. " Mị Ngạn Nhi cũng không chút kinh ngạc nhìn Trọng Minh Thu.
" Ta muốn ngươi chiếu cáo thiên hạ, nói rằng chính ta đã hưu ngươi, chứ
không phải là ngươi bỏ ta, con của ta có thể ở lại, nhưng phải theo họ
của ta, hơn nữa các ngươi nhất định phải chăm sóc nó thật tốt. "
Ở tại chỗ này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, trước khi sinh ra hài tử thì hắn cũng đã có quyết định.
Mị Ngạn Nhi nhíu mày một chút, giống như đang tự hỏi mình.
Thạch Mặc có chút bất an nhìn Mị Ngạn Nhi.
" Ngươi cho rằng ta sẽ đáp ứng? " Mị Ngạn Nhi hỏi Trọng Minh Thu, ánh mắt lại nhìn về phía Thạch mặc.
Thạch Mặc lắc đầu, chuyện tình vớ vẩn như vậy làm sao có thế đáp ứng chứ, tại xã hội này, sẽ không thể xảy ra chuyện một nam nhân có thể hưu nữ nhân!
Nếu như Mị Ngạn Nhi đáp ứng, nhất định sẽ bị người khác chê cười.
" … " Trọng Minh Thu quật cường nhìn Mị Ngạn Nhi, hắn có thể lựa chọn rời đi, nhưng không phải là ủy khuất rời đi, kiêu ngạo của hắn, cho dù có
chết cũng không phải là thứ rác rưởi bị vứt đi.
Tim có thể đau nhức, nhưng trên mặt cũng phải cười!
" Được, ta đáp ứng ngươi, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể trở về thăm
hài tử. " Đáp ứng quá nhanh, Thạch Mặc kinh ngạc, Trọng Minh Thu kinh
ngạc, Mị Ngạn Nhi cũng cảm thấy như thế thật là quá dễ dàng.
Chỉ
là, ba tháng này cùng ở chung với Thạch Mặc, làm cho nàng cảm thấy cuộc
sống như vậy chính là hạnh phúc của nàng, trong lòng cảm thấy thỏa mãn
khi nhìn thấy nụ cười của Thạch Mặc càng ngày càng nhiều, nàng cảm thấy
trong sinh hoạt của mình cùng Thạch Mặc cũng không nên tăng thêm nam
nhân hoặc nữ nhân khác.
Hơn nữa nàng phát hiện nàng cũng không
còn cảm thấy hứng thú với những nam nhân khác nữa, thầm nghĩ mỗi ngày
chỉ cần nhìn thấy Thạch Mặc, có được Thạch Mặc thì cũng đủ rồi, nam nhân này tuy không xinh đẹp cũng không ôn nhu, không có tài năng cũng không
không có khí chất, nhưng chỉ cần có hắn ở bên cạnh mình, chính mình sẽ
cảm thấy thật an tâm, cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy thỏa mãn…
Nàng cũng không phải là đứa ngốc, nàng biết mình muốn cái gì, vì thứ mình muốn, hy sinh một chút danh dự cũng không tính là gì.
…
" Ngạn nhi… Ta, không cần vì ta mà làm như vậy, ta không đáng… " Hắn
khôn