
khí người đàn ông ôn nhu sủng nịch đến mức có thể làm cho những ai nghe được đều phải hâm mộ đến ghen tị với người phụ nữ được người đàn ông che chở.
“Ân, ôm một cái.” Lộ Diêu bĩu môi hướng người đàn ông vươn tay, làm nũng nói.
Cố Dịch Huân im lặng nở nụ cười, cắn lên miệng và chóp mũi Lộ Diêu, hạ thắt lưng đem cô ngồi ở chỗ cuối ôm lấy đi đến phòng tắm, thả cô gái nhỏ vào bồn tắm mát xa rộng lớn, điều chỉnh nước cho vừa rồi ấn chốt mở vòi hoa sen, chính mình lại xoay người đem thứ đã dùng qua tháo ra ném vào thùng rác, sau đó mới trở về ôm lấy Lộ Diêu giúp cô tắm rửa.
“Tiểu trư lười, bảy giờ, nên rời giường!” Cố Dịch Huân ngồi ở bên giường, đẩy đẩy cái đầu rối của Lộ Diêu đang ngủ. Vạn người đều kính sợ khi hắc đạo tự mình gọi dậy, đây là phục vụ VIP độc hữu của Lộ Diêu.
“Ngô… Để cho em ngủ 5 phút nữa thôi ~~ “
“Không sợ đến muộn môn chuyên ngành sao? Mau đứng lên!” Cố Dịch Huân lắc đầu nhìn cô gái nhỏ vây chăn quanh thắt lưng chính mình tiếp tục ngủ đến chảy nước miếng.
“Hừ…” Lộ Diêu lăn qua lăn lại trong chăn, rầm rì chính là không muốn mở mắt, thật sự mệt chết đi, thực khốn a, “Không rửa mặt được không? Ngủ thêm một chút thôi ~~ “
“…” Cố Dịch Huân mở to hai mắt nhìn, như vậy cũng được sao? Tiểu quỷ lôi thôi này!
Nửa giờ sau
“A! A a a a… Xong rồi, bị muộn rồi!! Cố Dịch Huân, anh là đại phôi đản! Em rõ ràng nhắc anh gọi em rời giường, anh vì sao không gọi em?” Hai tay Lộ Diêu chống nạnh đứng ở trên giường, lớn tiếng quát.
Cố Dịch Huân nghe được Lộ Diêu kêu sợ hãi cuống quít đi vào cửa, chỉ thấy Lộ Diêu mặc áo T- shirt rộng thùng thình của chính mình, lấy tạo hình kinh điển của ngòi bút Lỗ Tấn là Dương nhị tẩu [1'> mà nói ra những lời không lương tâm, anh tức giận đến hết chỗ nói rồi. Là ai không dậy nổi, giờ lại đi quái tháo mình!
“Nếu như em cứ tiếp tục hò hét như vậy thì thực sự không kịp!” Cố Dịch Huân ôm tay tựa cửa nói, nhìn Lộ Diêu trêu tức.
Lộ Diêu hoàn hồn, lấy tốc độ nhanh nhất xuống giường nhằm phía phòng tắm chạy, nhưng là…
“A…” Một tiếng kêu sợ hãi, người đã muốn lấy tư thế chó cắn bùn mà ngã xuống sàn nhà. Đêm qua phóng túng, buông thả quá độ làm cho giữa hai chân không ổn, di chứng nữa là hai chân bủn rủn, lúc này liền biển hiện ra ngoài.
Trên sàn có trải thảm lông dày, nên Cố Dịch Huân một điểm cũng không lo lắng cô gái nhỏ sẽ bị ngã đau, nhìn tư thế ngã sấp xuống của Lộ Diêu thật bất nhã muốn cười lại không dám cười, phải nhịn một lúc lâu, cho đến khi biểu tình trên mặt khôi phục bình thường mới chậm rãi đi đến, ôm lấy Lộ Diêu.
“Mau đi chuẩn bị một chút đi, anh lái xe đưa em đi, bữa sáng ăn ở trên xe đi.”
“Hừ!” Lộ Diêu đứng dậy đi hướng phòng tắm.
“A, đúng rồi! Anh đừng mặc bộ quần áo đó trên người, khó coi chết đi được!” Lộ Diêu tranh thủ thời gian đánh răng, chỉ vào áo sơmi trắng và áo khoác tây trang trên người Cố Dịch Huân nói không rõ lắm.
Cố Dịch Huân cúi đầu nhìn quần áo trên người chính mình, “Khó… Coi?” Bộ tây trang cắt may thủ công cơ hồ tương đương với tiền lương và tiền thưởng vài năm của người bình thường thế nhưng cứ như vậy bị ghét bỏ?
“Ân!” Lộ Diêu nhanh chóng chỉnh trang lại chính mình, lau khô nước trên mặt rồi đi ra, “Ngày hôm qua em có mua quần áo mới cho anh nga, mặc bộ này đi!” Lộ Diêu từ bên giường lấy ra một túi to nhãn hiệu Amanni, đưa cho Cố Dịch Huân.
“…”
Cố Dịch Huân một thân mặc bộ đồ mới ngồi ở vị trí điều khiển, cảm thấy quần áo trên người không được tự nhiên đến đòi mạng, cả người đều không được tự nhiên. Buổi sáng tiểu nha đầu vừa khóc vừa nháo lại xấu tính làm nũng, vô cùng tàn nhẫn là nói nếu như chính mình không mặc cô liền chuyển về ký túc xá ở, không cho ăn thịt, bị ép buộc bất đắc dĩ không thể không kiên trì mặc vào. Tiểu vô lại không lương tâm lại la hét, cái gì cũng không quản, khi ngồi trên xe hai mắt nhắm lại tiếp tục ngủ bù. Nhìn vẻ mặt thiếu ngủ của cô gái nhỏ làm anh vừa đau lòng vừa tức phẫn (tức giận + bi phẫn), lo lắng cô không ăn bữa sáng sẽ đau dạ dày, không muốn cô tổn hại sức khỏe đành phải không ngừng đút bữa sáng đến miệng cô.
Lộ Diêu lại ngáp một cái, ngồi ở trên xe buồn ngủ, nhắm mắt lại máy móc ăn đồ ăn Cố Dịch Huân cứng rắn đưa đến, trong lòng oán thầm lần thứ hai mươi bảy, Cố Dịch Huân là đại sắc lang! Lại một lần nữa hối hận thật sâu vì chính mình lúc trước đáp ứng chuyển đến ở cùng với anh.
Kỳ thật Cố Dịch Huân băn khoăn đến Lộ Diêu tuổi còn nhỏ, thân thể sợ chưa trưởng thành hết, nên đã rất tiết chế, trên cơ bản một tuần chỉ làm hai đến ba lượt. Thân mình anh chính là người mạnh về tình dục, lại chính trực như sói giống như hổ vào thời, có thể làm đến trình độ này đã là rất khó có được.
“Bảo bối ngoan, đến rồi!” Rất nhanh, chiếc xe Ferrari màu xám bạc chạy chầm chậm dừng lại trước cổng trường đại học D, Cố Dịch Huân vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Diêu làm cho cô tỉnh táo lại, nghiêng người thay cô cởi bỏ dây an toàn.
“Nga ~~” Lộ Diêu dụi mắt, ngồi ngay ngắn.
“Buổi tối tới đón em.” Cố Dịch Huân thương tiếc hôn môi và hai mắt sương mù của Lộ Diêu, thanh âm trầm thấp ôn nhu giống như tiếng đàn cello dễ ng