
Bạch Nặc Ngôn nghiêng người trang điểm trước gương. Tay phải cầm thỏi son màu hồng nhạt, thoa thoa lên môi, nhưng ánh mắt lại đang chăm chú hướng về phía cô gái bận rộn quét dọn sau gương. Đều vì tối hôm trước cô tìm được một phim điện ảnh khá thú vị, vừa xem cô vừa cắn hạt dưa, cho nên giờ vỏ hạt dưa mới vung vãi trên mặt đất đến vậy, có chỗ còn có cả vài cái vỏ hoa quả, mặt đất giờ trông chẳng biết là khó coi hay đã được trang trí thành một kiểu đặc sắc nào đó.
Bạch Nặc Ngôn nhìn về đằng sau, trong ánh mắt Uông Đàn đang hết sức cố gắng kiềm chế sự tức giận, khóe miệng không nhịn được giương giương về phía trước, đúng là một cô gái không dịu dàng chút nào. Nhưng nếu đã sống cùng nhà với cô lâu như vậy, hẳn Uông Đào cũng phải hiểu được thói quen của cô chứ. Bạch Nặc Ngôn sẽ không bao giờ chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa, cho nên toàn bộ những việc đó Uông Đào đều sẽ phải làm thôi. Lúc mới bắt đầu, Uông Đào cũng phản kháng lại, nhưng đây đại khái đã là thói quen sống của Bạch Nặc Ngôn, cho nên dần dần Uông Đào cũng chán chẳng buồn phàn nàn nữa.
Uông Đào kéo lê cái chổi tới dưới ghế Bạch Nặc Ngôn :
- Thục nữ dởm, mời cô tránh ra một chút.
Bạch Nặc Ngôn mấp máy môi, có vẻ khá hài lòng với khuôn mặt đã được trang điểm trang nhã, cho nên chỉ khẽ mỉm cười gật đầu đứng dậy, định tiện tay cất luôn thỏi son, nhưng rồi lại quẳng chỏng chơ trên mặt bàn. Uông Đàn quét sạch phía dưới, một tay chống lên cán chổi, sẫng giọng thể hiện rõ sự khó chịu:
- Làm ơn hãy tự cất dọn đồ đạc của chính mình một chút được không? Có cần đến mức lúc nào cần đều phải chạy đến hỏi tôi như vậy không? Nước hoa, thuốc tẩy móng tay đều ở chung một chỗ, rốt cuộc là cô đang sống kiểu gì vậy?
Bạch Nặc Ngôn hơi nhíu mày :
- Không phải còn có cô sao?
- Tôi không phải là mẹ cô
Bạch Nặc Ngôn nịnh nọt níu níu cánh tay Uông Đào:
- Bây giờ cô còn thân thiết hơn cả mẹ tôi đấy.
Khóe miệng Uông Đào co rúm lại, một kiểu không thèm để ý đến thái độ của ai đó. Thật ra Uông Đào cũng đã thử rất nhiều cách chống đối lại Bạch Nặc Ngôn, ví dụ như Bạch Nạc Ngôn không làm việc nhà, cô cũng không làm. Kết quả là trong nhà đồ đạc chất đống lung tung, sau đó Bạch Nặc Ngôn cũng coi như không thấy gì hết, rác đầy kệ đầy, Bạch Nặc Ngôn căn bản sẽ không bao giờ tự giác đi vứt rác. Bạch Nặc Ngôn cũng không chịu nấu cơm, cuối cùng là chính Uông Đàn giận đến bọt khí sủi đầy mặt khi Bạch Nặc Ngôn trực tiếp nói một câu : “Nấu gì cho tôi ăn đi” . Hơn nữa nếu như Uông Đào vẫn lòng dạ độc ác cố chấp không làm, Bạch Nặc Ngôn thà tiếp tục nhịn đói. Cho nên không còn cách nào khác, Uông Đào đành mềm lòng tạm dừng cuộc chiến trong biệt thự.
Câu cửa miệng thường xuyên nhất của Bạch Nặc Ngôn chính là: “Uông Đào, tôi thấy chồng cô sau này nhất định sẽ rất cảm kích tôi nhé, vì tôi đã huấn luyện cô trở nên chăm chỉ như vậy. Đến lúc đó anh ta dù có cảm kích thế nào cũng không cần phải nói nhiều, cứ trực tiếp mời tôi một bữa thật thịnh soạn là được.”
Đáp lại lời của Bạch Nặc Ngôn, Uông Đào thường ném vào giữa mặt cô nàng một cái gối ôm.
Uông Đào hất Bạch Nặc Ngôn ra, thật cảm thấy con người này dù đã trưởng thành nhưng vĩnh viễn cũng không thể trở thành quần chúng lao động được. Bạch Nặc Ngôn bề ngoài rất nữ tính, thậm chí muốn bao nhiêu nữ tính sẽ có bấy nhiêu, nhất là khi trò chuyện với người lạ, cô ấy có thể im lặng không nói bất cứ lời nào, lúc đó nếu đối phương hỏi một câu cô sẽ trả lời một câu. Lúc đầu Uông Đào trong lòng luôn oán trách cô gái này thật giả dối, nhưng tiếp xúc lâu hơn sẽ hiểu đó chính là tính cách của Bạch Nặc Ngôn, đối với người không quen cô ấy sẽ không bao giờ chủ động đưa ra chủ khiến, hoặc sẽ luôn giữ thái độ trầm mặc kiệm lời, nhưng đối với người thân quen thì cô nàng lại còn thuộc kiểu lảm nhảm.
Uông Đào dọn dẹp xong, uể oải ngả lưng lên chiếc ghế salon lớn trong phòng khách, sau đó lắng nghe, màn hình tinh thể lỏng đang phát ra tiếng cười khe khẽ. Cô mới ngồi xuống không được bao lâu, Bạch Nặc Ngôn cũng ngồi xuống.
- Không phải đang vội sao?
Uông Đào có chút buồn bực, vừa rồi Bạch Nặc Ngôn còn cuống cuồng trang điểm, mà giờ đã trở lại cái bộ dạng lười nhác này rồi.
- Anh ta nói có việc bận, đến muộn nửa tiếng.
Bạch Nặc Ngôn cầm lấy điều khiển tivi trực tiếp chuyển kênh, bấm bấm chọn chọn cho đến khi chuyển đến một kênh thể thao thì dừng lại.
Uông Đào im lặng, Bạch Nặc Ngôn không thích thể thao, mà có xem cũng không hiểu thể thao là gì, chỉ xem kết quả trận đấu, hơn nữa cũng không thèm xem diễn biến trận đấu mà thường chỉ quan tâm đến điểm số, nhưng nếu như trên tivi có phát loại chương trình này thì cô nàng vẫn sẽ nhàm chán nhìn nhìn, nhưng chỉ để giết thời gian.
Còn về người đàn ông Mạnh Tân Duy – Mạnh đại thiếu gia, Bạch Nặc Ngôn thường xuyên xuất hiện cùng Mạnh Duy Tân, nhưng xét cho cùng quan hệ giữa hai người họ là như thế nào, Uông Đàn cũng không nắm rõ, mà cô cũng không muốn hỏi, không cần thiết phải hỏi.
Uông Đàn có chút nhàm chán, tiện tay vớ được cuốn tạp chí Bát Quái, sau đó xem mấy tít nổi bật trong cuốn đặc san về giới giải trí này.