
vẫn lái xe, ánh mắt tiếp tục nhìn thẳng về phía trước, nhẹ nhàng nói một câu.
Lúc này chân cô đang đung đưa, mà đôi guốc cao gót cũng tháo ra đặt bên cạnh, tùy tiện hỏi:
- Hỏi gì em cơ?
- Hỏi em có phải…..
Mạnh Tân Duy ít khi dùng hai từ “mà thôi” , nhưng giờ phút này anh lại không tìm được từ nào khác để thay thế.
- Vậy anh cứ nói với cô ấy rằng, cô ấy muốn tốt cho em, thì lần sau cứ mua thêm mấy vé liveshow của em là được, để em kiếm được nhiều nhiều tiền một chút. Đại tiểu thư như cô ấy đâu thèm để ý đến chút tiền nhỏ đó đúng không, lần sau anh chỉ cần trả lời cô ấy như vậy là được.
Cô thuận tay vuốt lại mái tóc, như không thèm quan tâm mà mở miệng.
Mạnh Tân Duy không thèm quay sang nhìn cô nữa, cứ như cô là kiểu người không thể nói chuyện cùng.
Cô lại liếc anh một cái, thấy thật buồn cười.
Xe đã đến cửa biệt thự, cô nhảy ra khỏi xe, trịnh trọng mở miệng:
- Cảm ơn anh đã đưa em về.
Anh trả lời cô bằng một cái nhìn từ đầu đến chân để đánh giá cô, sau đó mới nghênh ngang lái xe đi.
Bạch Nặc Ngôn vẫn đứng nguyên tại chỗ, đến khi thấy xe của Mạnh Tân Duy biến mất khỏi tầm mắt, mới uể oải lấy di động ra, gọi Uông Đàn đang chuẩn bị lên giường đi ngủ xuống, rồi nhanh chóng cất điện thoại.
Trước Uông Đàn, Bạch Nặc Ngôn đã từng làm việc chung với rất nhiều quản lý, nhiều đến mức chính cô cũng không nhớ rõ, nhưng Uông Đàn lại cực kỳ nhớ, Bạch Nặc Ngôn đã từng bắt công ty âm nhạc sa thải 5 quản lý trước. Cho nên cô rất sợ mình sẽ là người thứ 6, tâm trạng lúc nào cũng canh cánh lo âu. Nhưng sau đó cô nhận ra Bạch Nặc Ngôn cũng không phải người khó sống chung đến vậy. Bạch Nặc Ngôn khi gặp bất cứ chuyện gì, cũng sẽ thẳng thắn bảo vệ quan điểm của mình. Lúc này tuyệt đối không nên phản bác lại cô, nếu không cô sẽ đập đầu cùng chết với kẻ đó hoặc đem kẻ đó tức chết. Cho nên biện pháp tốt nhất là im lặng, không để ý đến cô, cứ để cô nói chán thì thôi, cô “dạy bảo” chán thì cũng sẽ im lặng. Tranh cãi với Bạch Nặc Ngôn, giống như một kiểu kiểm tra thần kinh vậy.
Lúc đầu Uông Đào cũng không hiểu tại sao có một buổi tối Bạch Nặc Ngôn tự nhiên mời mình đi ăn khuya, sau đó mới vỡ lẽ, thì ra đó là cách cô thể hiện sự áy náy của chính mình.
Hơn nữa Uông Đào từ từ phát hiện, Bạch Nặc Ngôn cũng dành ít nhiều quan tâm đến sở thích của cô, thình thoảng cũng làm vài việc nho nhỏ khiến cô vui vẻ, nhưng những ưu điểm này phải tiếp xúc lâu với cô ấy mới biết được. Một khi đã thân thiết với cô gái này, sẽ rất thích cô, thậm chí còn xót xa cho cô. Uông Đào nhớ nhất là lần Bạch Nặc Ngôn bị đau chân, nhưng không chịu đến bệnh viện khám, cho khăng khăng rằng 2 ngày sau sẽ khỏi, kết quả là đến nửa đêm chân đã nhức đến mức không ngủ nổi, nhưng cô cũng chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà, không khóc không náo loạn, cũng không đánh thức Uông Đào dậy.
Nhưng một khi Bạch Nặc Ngôn đã nghiêm túc, đối phương cũng phải trở nên nghiêm túc, ví dụ như tình huống lúc này.
Uông Đàn vội vã gỡ mặt nạ xuống, nhanh chóng rửa mặt, tới gara lấy xe.
Uông Đào hạ kính xe xuống, thấy Bạch Nặc Ngôn đứng từ xa, gió đêm thổi làn váy cô bay bay, hình ảnh cô xinh đẹp động lòng.
Khi xe tiến đến đỗ bên cạnh cô, Bạch Nặc Ngôn trực tiếp chui vào.
Uông Đàn không dám hỏi tại sao Bạch Nặc Ngôn không để Mạnh Tân Duy đưa cô đi, càng không dám hỏi trễ thế này cô còn muốn đi đâu, có rất nhiều đêm Bạch Nặc Ngôn cũng không về nhà.
Bạch Nặc Ngôn nghiêng người dựa vào ghế, tay xiết mạnh túi xách của mình, cô không suy nghĩ gì, tâm trạng thoạt nhìn cũng không xấu.
Địa chỉ cô đưa cũng không phải lần đầu tiên Uông Đàn được nghe thấy, nhưng dù Uông Đàn có đến nơi dò hỏi cũng không biết chỗ đó của ai, cô chỉ dễ dàng đoán ra, người sống ở một nơi như vậy chắc chắn không tầm thường. Đến nơi, Bạch Nặc Ngôn mới nhìn lại Uông Đào một chút, mỉm cười.
- Về ngủ bù đi.
Uông Đào ngắm cô bước xuống xe, trong nháy mắt chợt thấy ảo giác, cái vẻ nữ tính hàng ngày chẳng qua là một bộ mặt cô muốn trưng cho mọi người thấy, nếu cô không muốn, đừng mơ thấy được.
Bạch Nặc Ngôn đợi đến khi xe nổ máy phóng đi, cô mới tiến lên tầng cao nhất của tòa nhà. Cô đứng ở cửa thang máy, bấm mã số, sau đó bước vào thang máy. Cô rất thích soi gương, cho nên lúc này ngắm hình ảnh mình bị phóng đại trong gương cô không khỏi bật cười, cô không thích cảm giác khi ở trong thang máy, rất giống cảm giác dẫm trên bông, đều khiến cô thấy không thật.
Thang máy đến tầng trên cùng, cô bước ra, bước vào thật chậm.
Cô hơi hốt hoảng, lấy chìa khóa, mở cửa.
Bên trong có ánh đèn, nhưng lại không sáng rõ, đúng kiểu nhợt nhạt của người nào đó. Cô lại chợt nghĩ, lúc cô rời khỏi “Lâm cư”, anh ta vẫn còn ở đó, cứ như thể cô vừa về anh ta cũng vội vã về ngay, nhưng cô cũng không quên khoảng thời gian về biệt thự để đánh lạc hướng Mạnh Tân Duy, rồi mới đi một vòng lớn đến đây. Cô cố tình giẫm mạnh lên sàn, giày cao gót tiếp xúc thân mật với mặt sàn tạo ra một âm thanh chói tai, quanh quẩn thật lâu trong không khí.
Một lát sau, cô lại thấy mình thật nhàm chán, rõ ràng đã biết anh ta sẽ không thèm phản ứng, sao cô vẫ