Duck hunt
Nguyện Ước Trọn Đời

Nguyện Ước Trọn Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325772

Bình chọn: 8.00/10/577 lượt.

tiên khi cô trở lại làm người, đó là tắm giặt…

Sau đó cô vực dậy tinh thần, xuống dưới phòng khách, gặp Uông Đàn đang ngồi xem tivi. Thấy cô, Uông Đàn vô cùng mừng rỡ:

- Cuối cùng cũng quyết định bước ra ngoài gặp ánh sáng mặt trời à?

Nói xong, cô mới nhận ra đã từ lâu mình luôn chui rúc trong bóng tối, giống như một loại sinh vật cõi âm.

Cô xoa xoa bụng mình:

- Tôi đói quá.

Rồi lại liếm liếm miệng, một bộ dạng vô cùng háu ăn.

Uông Đàn thấy hình như mình càng ngày càng tử tế, nhanh chóng mang đồ ăn đến cho cô.

Bạch Nặc Ngôn có một thói quen tốt, chỉ cần không ở một mình, cô sẽ không bao giờ ăn uống nhồm nhoàm như hổ đói.

Rốt cục cũng nhồi nhét chặt cái dạ dày rỗng tuếch, cô thỏa mãn bằng một cái nấc trọn vẹn, sau đó nhìn Uông Đàn:

- Cô không có người yêu à?

- Nghĩ gì mà hỏi thế? – Uông Đàn nhìn cô vô cùng đề phòng.

- Tò mò thôi, ngày nào cũng ở đây canh chừng tôi, cũng chưa bao giờ thấy cô ra ngoài hẹn hò với ai, cô không có ý định lấy chồng à?

Hai người này được đặt sống cùng nhau thật khiến người ta… Uông Đàn nhắm nghiền hai mắt.

- Tôi thấy người khác ngứa mắt.

Bạch Nặc Ngôn chưng ra cái vẻ mặt kiểu “Tôi hiểu mà”:

- Cao không đến, thấp không thông.

Bĩu môi, dù không cam tâm cô vẫn phải thừa nhận.

Bạch Nặc Ngôn ngồi cạnh Uông Đàn, làm cho Uông Đàn càng cảm thấy nặng nề, thấp thỏm trong trạng thái “Cô muốn làm gì nữa đây”.

- Nếu là cô, cô có thể tận mắt đứng nhìn người đàn ông cô yêu ở bên người con gái khác không?

Uông Đàn đánh giá Bạch Nặc Ngôn một lúc lâu, sau khi cảm thấy an toàn, cuối cùng mới mở miệng:

- Chủ đề này rất khó để đưa ra một câu trả lời hoàn hảo. Trước hết phải xem mối quan hệ của cô và người đàn ông đó là như thế nào, nếu đó là mối quan hệ trai gái thì khẳng định không thể nhìn anh ta và người con gái khác bên nhau. Nhưng nếu như giữa anh ta và cô chẳng có quan hệ gì, chỉ là tình cảm đơn phương thầm mến của riêng cô, vậy giữa anh ta và người kia là hoàn toàn tự do, cô không có quyền can thiệp.

Bạch Nặc Ngôn sờ sẫm, nghiêng người dựa vào ghế sofa, chân còn rất thoải mái gác lên bàn. Động tác này rất khiếm nhã, dù rất hiếm khi Bạch Nặc Ngôn vô tư với những cử chỉ như vậy, nhưng cũng không khiến ai hưởng ứng nổi.

Uông Đàn không thể không thừa nhận, da Bạch Nặc Ngôn rất trắng, làn da mịn màng này khiến người khác phải ghen tị, nên cô ít khi phải trang điểm nhiều. Cô tự nhìn lại bản thân, so với cô ấy, cô xấu hổ muốn chết.

- Tôi khẳng định không thể.

Bạch Nặc Ngôn tuyên bố đáp án của mình.

- Đúng là, đứng nhìn họ bên nhau có cảm giác giống như đặc biệt SM ấy.

Uông Đàn trợn mắt:

- Lối tư duy của cô có thể bình thường một chút được không?

Bạch Nặc Ngôn gật đầu:

- Tôi có thể khống chế tinh thần, nhưng cơ thể sợ sẽ không nghe lời mà tự động đánh chết anh ta.

Điều kiện quan trọng nhất, đó là người đàn ông của cô.

Tổn thương về tinh thần, còn có thể cứu vãn, nhưng tổn thương trên cơ thể, dó chính là vết thương đã há miệng, không sao có thể xóa nhòa được.

Uông Đàn có vẻ đã hiểu ra một chút:

- Cô và anh Mạnh kia cãi nhau đấy à?

Bạch Nặc Ngôn lắc đầu.

- Tay họ Mạnh đó có bạn gái à?

Tiếp tục lắc đầu.

- Cha mẹ anh Mạnh kia bắt anh ta đi xem mắt?

Lí do này có vẻ thực tế nhất.

Bạch Nặc Ngôn đứng dậy:

- Cứ như cô thông minh lắm không bằng?

Cô cười cười:

- Sống chung với tôi đã lâu, ngay chỉ số thông minh cũng tăng lên gần bằng tôi, cứ cô gắng không ngừng phát triển đi nhé.

Uông Đàn nhìn cô, muốn hộc máu.

Lúc ra đến cửa Bạch Nặc Ngôn do dự rất lâu. Cô đi một đôi guốc cao 10 phân, nhưng cảm giác khi mang rất dễ chịu, vì đi nhiều quá, nên lần nào cũng bị nghẹo chân, nhưng cũng chưa xảy ra bất kỳ chuyện gì nghiêm trọng, chỉ thừa hoảng sợ thiếu đau đớn một chút thôi.

Cô đang suy nghĩ một chút, có nên đổi một đôi giày khác hay không.

Khi đến Vân Thành, cô đã nghĩ đến vô số phương thức đối diện với anh, nhưng cuối cùng, cô vẫn lựa chọn trạng thái thoải mái thông thường.

Cô nghĩ, chỉ cần anh vẫn chưa kết hôn, bản thân cô vẫn còn hi vọng. Cô sẽ không, và cũng không bao giờ chấp nhận lui tới với một người đàn ông đã có gia đình, trong lòng cô, điểm này cô tự hiểu rất rõ ràng. Có những ranh giới cuối cùng, cô nhất định sẽ không bao giờ phạm phải.

Đã lâu như vậy, anh vẫn không liên lạc với cô.

Nhưng câu đầu tiên anh nói khi nhìn thấy cô là: “Sao em lại đến đây”

Không phải là “Em đã đến”, mà là “Sao em lại đến đây?”

Câu trước có ý nghĩa trần thuật, câu sau mang ý nghĩa hoàn toàn không hoan nghênh.

Cô tự hận bản thân tại sao lại nhạy cảm đến thế, một hai từ nhỏ nhặt sao cô cũng để ý.

Có lẽ vì quá để tâm, nên cô càng làm những việc ngu xuẩn.

- Nghe nói anh vừa khỏi bệnh rất nguy hiểm?

Cô đến trước mặt anh.

Tay Trình Nghi Triết vẫn không ngừng gõ bàn phím, giống như đang muốn đuổi một thứ gì đó.

Cô thoáng nhìn những ký tự hiển thị trên màn hình, một từ một chữ cô cũng không hiểu.

Đã lâu không liên lạc, khi cô chủ động xuất hiện, thái độ của anh lại như vậy. Cô chạm vào cánh tay anh.

- Đang bận gì thế?

- Ra bên kia đi.

Không mang theo bất kỳ tình cảm nào.

Thờ