Nguyện Ước Trọn Đời

Nguyện Ước Trọn Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323875

Bình chọn: 8.5.00/10/387 lượt.

cửa sổ, nhìn dòng người đi lại bên dưới, nhưng lại không thể tìm thấy người mình muốn.

- Cũng tốt.

Cô lẩm bẩm trong miệng.

Uông Đàn không hiểu nguyên nhân sắc mặt cô tại sao lại kém như vậy, chủ động đi đến khoác áo cho cô,

- Ăn gì không, tôi đi mua cho cô. Bữa sáng chưa ăn, chắc là đói lắm rồi hả?

Cô nhìn lại Uông Đàn vài lần, lúc Uông Đàn cho rằng cô sẽ nói gì đó, cô lại chỉ lắc đầu.

Cô đi bên cạnh Uông Đàn, lại thấy mình hơi vô trách nhiệm, dù sao công việc hôm nay cũng đã hoàn thành.

- Tôi muốn đi gặp một một người bạn, lát nữa cô tự về nhé, không cần chờ tôi đâu.

Uông Đàn sửng sốt:

- Anh Mạnh đúng không?

- Đúng vậy, đúng vậy.

Bạch Nặc Ngôn không muốn nói nhiều.

Bạch Nặc Ngôn khoác áo vội vàng, khoác túi xách, trực tiếp lao ra đường. Cô thích đeo túi xách, dù bên trong có đồ hay không, cô cũng nhất định phải đeo túi, như vậy mới cảm thấy thoải mái, mới không cảm thấy mình có gì không đúng. Cái túi này cô mua trên mạng, màu đỏ cờ, xung quanh viền trắng, khiến màu đỏ cũng không quá chói mắt. Cô cảm thấy phong cách của mình hiện rất trưởng thành, nhưng Uông Đàn lại nhất định nói trông rất đáng yêu, cuối cùng cả hai đều phải lùi một bước, đều cùng công nhận là trông nữ tính.

Cô gọi xe tới bệnh viện, trong đầu chợt nghĩ giá cả càng ngày càng tăng, vừa bước lên taxi đã mất 9 đồng. Cô còn nhớ, hồi cô còn học trung học năm thứ nhất, đi từ bến xe đến trường học chỉ mất có 4 đồng, đi xe máy chỉ mất 2 đến 3 đồng, khiến cô sinh cảm giác, không hiểu thành phố phát triển quá nhanh hay cô đã không theo kịp thời đại nữa.

Cô bước vào phòng khám của bác sĩ Ngô, bác sĩ không quá nhiều biểu cảm.

- Cô chuẩn bị phá thai hả?

- Bụng rỗng à?

- Bác sĩ Ngô cất tiếng hỏi.

Cô gật đầu.

Bác sĩ Ngô điền vào bảng thông tin của cô vài chữ, không nhịn được thở dài:

- Cô đã nghĩ kỹ chưa? Lần trước khám cho cô tôi đã nói rồi, sức khỏe của cô vốn không tốt, không dễ thụ thai, cứ phá thai thế này sẽ rất ảnh hưởng đến sau này. Cô phải suy nghĩ thật rõ ràng, nếu không suy nghĩ cẩn thận, cả đời sẽ phải hối hận đấy.

Cô nhăn mặt nhíu mày.

- Cứ phẫu thuật là được rồi.

Cô xoa bụng mình, giờ cũng không khác biệt gì lớn, cho nên vẫn chưa có cảm giác, vậy thì cứ vậy đi, yên lặng rời đi, không phải chịu đau khổ gì.

Chỉ mình cô biết sự tồn tại của đứa bé, cũng biết không thể giữ nó lại, cho nên đành để nó đi như vậy.

Cô không thương tâm, cũng không khổ sở.

Y tá tiêm thuốc tê cho cô, cô cảm thấy rất đau. Cô vẫn luôn sợ tiêm, cũng sợ bị truyền nước, nên thường chỉ uống thuốc. Hiện tại cô có suy nghĩ khá châm chọc, dạo này cô cứ tiêm đi tiêm lại suốt, mà ngày xưa cô chỉ tiêm mũi dự phòng thôi.

Thật ra khi bị tiêm thuốc tê, rồi bị đẩy vào phòng mổ, cô đột nhiên cảm thấy hơi đau.

Cô không biết người khác đang làm gì, khi vào đến phòng phẫu thuật cô đã ngủ, cả quá trình xảy ra, cô hoàn toàn không biết, chỉ nhớ khi tỉnh lại, cô nằm trên giường bệnh nhìn quanh, y tá nói rằng ca mổ thành công, ngoài ra không còn gì khác.

Nước trong bình chảy từng giọt vào cơ thể cô, truyền xong chai nước biển này, cô có thể đi.

Bác sĩ mỗi ngày đều xử lý rất nhiều ca phẫu thuật như thế nay, đại khái cũng im lặng.

Cô nhớ mình đã ký một cam kết giữ bí mật với bệnh viện này, giờ lại thấy hơi phí tiền, nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều đến chuyện đó.

Cô xoa xoa bụng, cứ xoa một lúc, như chưa từng xuất hiện đứa trẻ nào. Thật ra cô đang chết lặng, đây không phải lần đầu tiên phá thai, vì sao trong lòng cô vẫn còn có một nỗi đau mơ hồ ?

Rõ ràng cảm giác xoa bụng bây giờ và lúc nãy chẳng khác gì nhau, rõ ràng không có gì thay đổi.

Nhưng chỉ cố chấp mới hiểu, đã mất rồi, mất thật rồi.

Ra khỏi bệnh viện , cô đi dọc theo con đường lớn, trong đầu không muốn nghĩ bất cứ điều gì.

Thật ra ở ngoài phòng khám, cô vừa bắt gặp một cô bé tuổi không lớn lắm, đang đứng trần trừ, có chút khó khăn khi bước vào hỏi bác sĩ, hình như cô bé không biết mình nên làm gì. Sau đó có vài người bạn tốt đến giúp đỡ, bạn cô bé hình như đang chửi mắng người đàn ông kia thật vô trách nhiệm, nhưng cô bé vẫn nhất định nói rằng là do bạn trai cô chỉ không có thời gian đi cùng cô. Nhiều khi, có rất nhiều chuyện dù đã biết nhưng cũng không hy vọng bị người khác nói ra.

Cũng có nam sinh đến, nhưng bộ dạng của anh ta thật chẳng ra sao. Cũng chỉ có một hai người đàn ông ân cần dẫn người bạn gái hoặc vợ mình.

Điều này làm cô nhớ lại chuyện cũ, không nhớ được là đã bao lâu rồi, là lần đầu tiên cô đến phòng khám thai, lúc đó cô chỉ hy vọng toàn bộ thế giới này không nhận ra cô, hãy bỏ qua cô. Cô tới bệnh viện một mình, ngồi từ sáng đến cuối giờ chiều, cũng là bác sĩ đó chủ động tới hỏi thăm cô, có phải cô đến khám thai không, cô đỏ mặt gật đầu, nữ bác sĩ đó lắc đầu.

- Da mặt cô mỏng như vậy, sao lại không tự biết quý trọng bản thân. Cô đã trưởng thành chưa? Cô đến một mình à?

Cô nhớ lúc đó cô chỉ cắn môi, không chịu phát ra tiếng nào.

Cô rất muốn bỏ chạy, nhưng không thể, cô không thể sinh đứa bé kia, cũng không thể hy vọng nhiều.

Giờ phút này những ký ức xưa lại hiện về trong đầu cô, t


Old school Swatch Watches