
ra chỉ làm cái cớ thôi!
Trên salon, Trình Gia Gia ngẩng lên từ laptop, giọng dịu dàng săn sóc, nhỏ
nhẹ nói với tôi: "Muộn rồi, em còn chưa khỏe hẳn, đừng nóng nảy, nghỉ
ngơi cho khỏe trước cái đã."
Tôi chau mày lo lắng, mặt trĩu tâm sự: "Không được đâu, ngày mốt ổng cần rồi, một ngày một đêm em làm không kịp."
Trình Gia Gia nhẹ nhàng bâng quơ, nói một câu giật gân: "Để nó tự viết đi, nó đang online nè, để anh nói nó một tiếng."
Tôi kinh hoàng mà mặt vẫn như không: "Không cần, không cần nói đâu, mai em viết!"
Trình Gia Gia cúi đầu nghĩ nghĩ, tay lộp cộp gõ phím: "Không được, anh thấy
cũng nên nói cho nó biết, để nó tự viết, ngày mai em còn phải nghỉ
ngơi."
Tôi vô cùng hoảng sợ, từ trên ghế lao thẳng xuống sofa, nắm chặt lấy tay Trình Gia Gia: "Không cần gửi mà!" T__T
Trình Gia Gia buông lap ra, cầm lấy bàn tay tôi vừa chụp tới, giọng nói mang
theo ý cười từ trên đầu tôi truyền xuống: "Không cần gửi cái gì?"
Tôi trợn mắt há mồm không biết nói gì, trên màn hình đang mở một file word, đề mục : Hậu phí tổn của hạng mục Tân Giang Linh Phong.
Cái tên chết giẫm này chẳng hề chat, QQ cũng đang ở chế độ ẩn!!!
Tôi tức giận nhìn chằm chằm con chim cánh cụt chớp tắt kia, bà nó chứ, lại bị lừa nữa rồi.
Trong nháy mắt con chim cánh cụt làm tôi nhớ đến Thiện Giải Nhân Y, a, đây là diễn đàn của QQ mà!
Ây da, thật là cơ hội tốt đó mà, tôi mừng thầm, phát hiện này làm tôi quên mất câu đùa của Trình Gia Gia, chuyên tâm nghĩ tới khả năng nhìn trộm
diễn đàn.
"Không cần gửi cái gì?" Trình Gia Gia lặp lại lần nữa.
Giọng nói này sao lại gần như vậy? Tôi từ trong tưởng tượng giật mình tỉnh
lại, phát hiện khoảng cách hiện giờ giữa mình và Trình Gia Gia đang rất
nguy hiểm. Tự lúc nào bờ môi anh đã quang minh chính đại ghé vào tai
tôi, tay anh ngông nghênh ôm eo tôi, còn nữa, hai quả trứng chần nước
sôi nho nhỏ của tôi cũng chực chờ nguy cơ ép vào ngực anh. >o< Phát hiện này không phải nhỏ nha, tôi lung tung chống tay muốn đứng dậy, đầu lại đụng phải cằm của Trình Gia Gia, đau tới nhe răng nhếch miệng,
nước mắt cũng chảy ra rồi, cằm anh sao mà cứng thế!
Tôi lại chậm
chạp quá mức, không nhìn thấy vẻ mặt Trình Gia Gia so với tôi còn cổ
quái hơn, thống khổ hơn, anh bắt lấy tay trái của tôi, giọng cũng thay
đổi: "Nha Nha!"
Tôi có cảm giác là lạ, tay tôi đang chống lên vật gì nhỉ? Một thứ mềm nhũn trong lòng bàn tay tôi nóng hôi hổi, chậm rãi
dựng lên, tôi cúi đầu, vừa nhìn thấy liền hóa đá, tay tôi, tay trái của
tôi...đang dùng lực chống trên tiểu Gia Gia nhà anh! =.=
"Xin lỗi, xin lỗi, em không có cố ý, anh không sao chứ?" Vô cùng dọa người nha, tôi mau chóng thu tay về, bắt đầu nói bừa.
Tôi vừa thốt lên xong, vẻ mặt đau xót của Trình Gia Gia liền phì cười một
tiếng, còn hỏi lại tôi: "Em không phải cố ý à? Ây da, nếu có vấn đề gì
đó thì phải làm sao bây giờ?"
Lời nói của Trình Gia Gia làm tôi càng thêm xấu hổ, hừ, anh mới là cố ý đấy!
Tôi loẹt xoẹt lùi lại ba bước, thẳng hướng phòng vệ sinh mà chạy: "Ây, bụng em khó chịu quá!"
Ngồi xổm xuống bồn cầu nhà vệ sinh, tôi không ngừng tự an ủi, việc này không thể trách tôi, tôi đâu có cố ý, hơn nữa, việc này ngọn nguồn đều do anh không biết phân biệt thời gian mà phóng điện tùm lum đó chứ, khuya thế
này, cô nam quả nữ chung phòng, lại còn điện cao thế phóng ầm ầm, tôi có thể không bối rối sao, ai bảo anh ăn đậu hủ của tôi làm gì.
Nghĩ đến đó, tôi lại bắt đầu âu sầu, hôm qua từ bệnh viện về đã là ba giờ
đêm, Trình Gia Gia kiên quyết không đi, tuyên bố không thể để một người
vừa được truyền nước biển ở bệnh viện nằm nhà một mình, còn vô cùng đứng đắn đem hẳn một cái giường trải chăn nệm đầy đủ tới đặt trong phòng
khách nhà tôi, cạnh cái sofa nhỏ, anh nghiêm nghị vạch ra hình tượng tự
biết hạn chế, khiến cho những suy nghĩ đen tối của tôi về chuyện nam nữ
trở nên vô cùng dơ bẩn so với phẩm cách cao thượng muốn chăm sóc người
bệnh của anh. =.="
Ngày hôm qua hẳn nhiên là có sự kiện khó khăn
ngoài ý muốn, nhưng hôm nay tôi đã tung tăng đi lại bình thường rồi mà
anh thì một chút xíu biểu hiện sẽ rời đi cũng không có. Tôi lại nghĩ xem bên dưới vẻ chân thật nghiêm trang bên ngoài của anh là gì, rồi rất
không yên đưa ra kết luận, xét theo hành động của anh bây giờ, trăm phần trăm là đêm nay còn muốn ở nhà tôi. >o<
Điều này khiến tôi do dự mất ba giây đồng hồ. Cho anh ở lại sao? Không cho anh ở lại sao?
Đó chính là vấn đề! Một mỹ nam Trình Gia Gia hấp dẫn như thế, được lọt
vào mắt xanh của anh, được anh muốn cùng nhau trải qua đêm đẹp, phán
đoán này vô cùng thỏa mãn lòng hư vinh của tôi, tận sâu trong lòng tôi
vì thế mà hưng phấn một trận. Nhưng xét tới việc tên Trình Gia Gia này
có khả năng phóng điện quá mạnh mẽ, mà lại thêm thói xấu là không có
việc gì cũng phóng điện lung tung, tôi tự mình hiểu rằng chuyện này rất
không được, tôi có khả năng sẽ không giữ được phòng tuyến của mình. Ba
giây đồng hồ sau, tôi cắn răng bỏ những thứ mình yêu thích, nhắn gấp cái tin cho Tiểu Mĩ: "Lên lầu bốn gấp!"
Tiểu Mĩ thường xuyên tới nhà tôi ngủ, tôi xem phim