Insane
Nguyện Yêu Em Lần Nữa

Nguyện Yêu Em Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323920

Bình chọn: 8.00/10/392 lượt.

Ứng Nhan, Tiểu Lí cũng theo ngồi vào ghế lái.

Tiểu Lí đem một đống tư liệu vào để trên ghế phụ lái,

quay đầu lại: "Nha Nha, bên kia cô có đồ uống đấy, thấy được không, ngay cửa ấy, lấy giúp tôi một ly, tôi khát."

Tôi nhìn nhìn cửa xe

trong tay, quả nhiên có hai chai nước chanh dây, cái xe này của Ứng

Nhan, bên ngoài nhìn thì nát, nhưng bên trong vẫn tương đối rộng rãi, đồ vật này nọ cũng đầy đủ, có khăn tay, chỗ ngồi phía sau còn có một cái

đệm dựa, ngồi thật thoải mái.

Tôi đưa cho Tiểu Lí ly nước chanh

dây, chính mình cũng mở lọ Mỹ Mỹ ra uống một ngụm. "Uống ngon thật, Tiểu Lí ca, anh mua đồ uống khi nào thế? Làm sao anh biết tôi thích uống

chanh dây?"

Tiểu Lí theo kính chiếu hậu trắng mắt liếc tôi một

cái: "Cái này cũng không phải của tôi, là của chủ xe đại nhân mua, mua

đêm qua."

Chủ xe? Tối hôm qua? Tôi tự giác ngậm miệng lại, chuyên tâm uống nước chanh dây.

Ứng Nhan cũng nghe điện thoại xong, sải bước nhanh chóng đi qua bên này,

hắn đi tới cạnh xe, nhìn tôi đang ngồi ở ghế sau, do dự một chút, kéo

cửa ghế phụ lái.

Chỗ phụ lái đang chất đầy đồ Tiểu Lí mua, căn bản không có đất chen mông, Ứng Nhan nhíu mày, dừng tay đang kéo cửa lại.

Tiểu Lí ngồi ở ghế lái quay đầu, ngại ngùng nói: "Lão đại, cốp xe hành lí

quá nhiều, tư liệu của tôi không có chỗ chứa, chỉ có thể để bên này, anh không được thì ngồi ghế sau đi, chen chúc với Nha Nha."

Tuy rằng Tiểu Lí nói là chen chúc, nhưng hàng ghế sau này trống không, như dáng

người tôi với Ứng Nhan, ngồi ba người cũng không thành vấn đề.

Ứng Nhan không nói được một lời, mở cửa sau ra, tôi vô thức dịch vào trong

nhường chỗ, Ứng Nhan khựng lại một giây, lập tức ngồi vào.

Tôi quay đầu, chỉ thấy "ầm" một tiếng, Ứng Nhan nặng nề đóng cửa xe lại, hắn dựa vào ghế, mắt không nhìn nơi khác, mở laptop ra.

Trên xe một mảnh tĩnh lặng, Tiểu Lí lái xe cũng không nói nhiều như bình

thường, Ứng Nhan dùng 3G lên mạng, cũng không lên tiếng, tôi lại càng

không lên tiếng, có Ứng Nhan ngồi đây, còn ngồi ngay cạnh tôi, tôi gắt

gao dựa vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, không muốn sinh sự

gây chuyện.

Tất cả mọi người đều trầm mặc, trong tĩnh lặng chỉ

nghe thấy Ứng Nhan lách cách đánh chữ, tôi cho là hắn đang ghi lại báo

cái hai ngày họp, vô thức đảo tầm mắt qua laptop của hắn, bên kia không

phải cửa sổ word, mà từng dòng nhắn lại là khung đối thoại!

Hóa ra Ứng Nhan giả bộ nghiêm trang trước mặt chúng ta cũng lên diễn đàn chat sao?

Thấy Ứng Nhan chat hăng say, lòng tôi cũng bắt đầu ngưa ngứa, từ khi quan hệ với Trình Gia Gia phát triển vượt bậc, anh ngày nào cũng dính lấy tôi,

tôi đã lâu rồi chưa lên mạng, gần đây không biết cái bầy cầm thú kia có

làm gì không, còn có nông trường của tôi, phỏng chừng bỏ hoang, nên mất

vào tay trộm rồi.

Tiểu Lí mở nhạc, CD này không biết phải của Ứng Nhan mua không, đây là thể loại gì vậy, chậm rì rì như bài hát ru con

làm người ta buồn ngủ, trong yên tĩnh nặng nề, hậu quả tình cảm mãnh

liệt đêm qua bắt đầu hiện lên, đầu tôi nặng chịch, tiếng lạch cạch đánh

chữ của Ứng Nhan trên bàn phím bỗng trở nên xa xôi mà trống rỗng, tôi mơ màng cảm thấy đầu mình gục lên gục xuống, tôi thực cố gắng để khống chế nó, không cho nó nghiêng lệch, nhưng nó càng lúc càng chìm xuống, càng

lúc càng chìm xuống, cuối cùng tôi không chịu nổi trọng lượng của nó,

nghiêng qua một bên, thấy như đang dựa vào lưng ghế, cảm giác thật rắn

chắc. Cảm giác được ngủ thật là thích, mệt mỏi tích lại hai ngày này toàn bộ

bạo phát ra, xe hơi loạng choạng, trong xe mở điều hòa, rất là ấm áp,

tôi dựa vào ghế xe bất tỉnh nhân sự tới thiên hôn địa ám, mãi cho đến

khi Tiểu Lí đi vào gara dưới tầng hầm công ty, tôi mới tỉnh, hơn nữa là

bị Tiểu Lí đánh thức.

Toi nghe thấy Tiểu Lí đang gọi tên tôi, cái âm thanh kia thật xa xôi, mi mắt của tôi rất năng, tôi không muốn mở

mắt chút nào. Trong lúc hỗn độn, tôi thấy đầu mình bị ai dịch đi, lúc

tôi hốt hoảng lại có giọng nói: "Đừng kêu, cậu dọn hết đồ đạc này nọ của tôi xuống trước đi, để cô ấy ngủ thêm một lát."

Giọng của Ứng

Nhan! Tôi lập tức thức dậy, vừa mới mở mắt, liền thấy Tiểu Lí đang ở bên ngoài dọn tài liệu, tên tiểu tử này kéo cả một thùng tài liệu thế kia

thật chật vật.

Ứng Nhan đứng ở ngoài xe, một bên vẫy cánh tay một bên gọi điện thoại: "Quản lý Thọ, điều Tiểu Trương với Tiểu Vương xuống đây, chỗ này nhiều đồ cần dọn."

Hắn xoay người, trong lúc vô

tình quay đầu lại, thì đối diện với tầm mắt của tôi, tôi thấy giọng ra

lệnh bên ngoài của hắn ngừng lại một chút, lập tức xoay người đi, tiếp

tục chỉ huy trong điện thoại: "Ừ, gọi thêm vài người xuống nữa, dưới

gara tầng ngầm."

Ứng Nhan cúp di động xong cũng không trở lại,

hắn không nói một lời mà ôm một thùng văn kiện đi về phía thang máy, tôi nhanh chóng mở cửa xe, chuẩn bị phụ dọn dẹp tài liệu rải rác hay gì đó.

Một món giống như áo khoác theo cử đông của tôi trượt xuống chỗ ngồi, hình

như là của Ứng Nhan, cái áo khoác này rất khá, tôi nhớ Trình Gia Gia

cũng có một cái không khác lắm, Trình Gia Gia nói đó là đồ bạn đại học