
ong, tôi thấy trong mắt anh càng lúc càng
sâu, bỗng dưng anh ngừng hôn tôi, mím chặt môi, cau mày, vội vàng kéo
váy tôi lên, không quan tâm tôi đứng vững hay chưa, tại lúc tôi đương mơ màng, tôi chỉ biết anh mang theo hơi ấm vọt vào trong cơ thể tôi, tựa
như chính con người anh, nhiệt liệt liều lĩnh, gai góc không khoan
nhượng, tôi nghe thấy anh đang thỏa mãn thở dài: "Nha Nha, Nha Nha, Nha
Nha..."
Sau lưng là vách tường lạnh lẽo, phía trước là vòng ôm
rực lửa, loại kích thích mãnh liệt này khiến tôi không biết phải làm
sao, cảm giác xa lạ khiến tôi toàn thân yếu ớt chỉ có thể dựa vào anh,
anh cháy rực như muốn thiêu đốt tôi, tôi rốt cục kêu thành tiếng, tôi
không biết mình kêu ra cái gì, chỉ thấy ánh mắt Trình Gia Gia đỏ lên,
lập tức ôm tôi thật nhanh, va chạm của anh bỗng trở nên kịch liệt, tựa
như thiếu niên lỗ mãng đấu đá lung tung, anh hung hăng tiến vào cơ thể
tôi: "Nha Nha, em là của anh, Nha Nha." Sáng sớm tôi còn ngủ vùi trong lòng Trình Gia Gia, lão Lục đã gọi điện
đến, tôi nhờ thế mới biết, lão Lục hôm qua xong việc thì ở cách vách
phòng tôi. Lúc mở cửa, chứng kiến đôi mắt tối thui của lão Lục, tôi xấu
hổ một trận, cái kia, hôm qua động tĩnh hình như hơi lớn, tường khách
sạn này không biết hiệu quả cách âm thế nào, chẳng biết lão Lục có nghe
được không nhỉ.
Trình Gia Gia cố tình mặt dày mày dạn, quần áo
không chỉnh tề đi ra từ nhà vệ sinh, làm trò ôm chầm tôi trước mặt lão
Lục: "Bà xã, sao em cũng dậy rồi, hôm qua không phải rất lao lực sao,
lại ngủ thêm chút nữa đi." -.-
Tôi thấy lão Lục nhìn tôi, miệng
liệt tới mức nhếch lên tận lỗ tai, tôi quay lưng lại, để cái ót đối diện với anh ta, tôi không thấy gì hết, không có thấy gì hết.
Bên này tôi xấu hổ, bên kia Trình Gia Gia lại mồm mép kinh người, anh thờ ơ như không ném cái chìa khóa qua cho lão Lục, trơ mặt mo ra mở miệng: "Lục
Tử, hôm qua cậu ngủ cũng không ít đi, hôm nay tôi không lái xe được, cậu lái đi, lên xe tôi phải ngủ một lát."
Lão Lục rốt cuộc cười thành tiếng, liếc mắt nhìn tôi: "Lão Tam, hôm qua cậu cũng quá cố gắng đi."
Tôi xác định, Trình Gia Gia đến chính là để đặc biệt hủy đi kế hoạch của
tôi. Tôi oán hận đứng sau lưng Trình Gia Gia nhéo một cái, Trình Gia Gia khoa trương oái một tiếng, xoay người lại chộp lấy tôi.
Lão Lục
mở lệch tròng mắt ngó trời: "Lão Tam, cậu buồn nôn xong chưa? Để tối rồi làm gì hẳn làm, giờ tôi còn phải chạy về có việc."
"Gấp cái gì,
bà xã cậu chẳng phải buổi tối mới làm tiệc sinh nhật sao?" Trình Gia Gia quay đầu liếc lão Lục trừng một cái, quay người lại đưa cravat cho tôi, dùng ánh mắt ngập tràn mong đợi chiếu chiếu vào tôi: "Bà xã, giúp anh
thắt đi."
Anh muốn tôi giúp anh thắt cravat sao? Tôi lau mồ hôi,
ầy, vụ này thật là thách thức bản lĩnh của tôi ấy, trừ mấy lần phải mang khăn quàng đỏ, còn lại tôi chả hề đụng tới loại đồ chơi này, quả nhiên, sau khi tôi nhận lấy cravat, tuy rằng thực sự rất có tinh thần hứng thú nghiên cứu, nhưng thiệt tình là năng lực có hạn, luống cuống cả buổi
cũng chẳng thắt nổi cái nút.
Trình Gia Gia hứng thú bừng bừng
nhìn tôi chiến đấu với cái cravat, tựa hồ hài lòng phi thường với cái sự ngốc về thắt cravat của tôi, miệng cười toe toét chỉ đạo tôi thắt.
"Lão Tam, vẫn chưa đi được à?" Lão Lục ai oán thở dài. "Hôm qua cậu lòng như lửa đốt xách tôi ra từ quán rượu, tối lửa tắt đèn đuổi qua bên này, hại tôi làm mất nhẫn đính hôn luôn, tôi phải lập tức về làm lại đôi nhẫn y
hệt mới được."
Bà xã lão Lục rất lợi hại, lão Lục sợ cô ấy muốn
chết, lúc này bất cẩn đánh mất nhẫn đính hôn, dĩ nhiên là lo lắng lắng
lo, lòng như lửa đốt.
Tôi nhìn đồng hồ, còn nửa giờ nữa là họp,
cũng nên để Trình Gia Gia đi rồi, tôi cầm cravat trên tay xoay một cái
rồi kéo, từ từ kết cho anh cái nút thắt khăn quàng đỏ của đội thiếu niên tiền phong, hắc hắc, Trình Gia Gia cao lớn mang cái nút thắt này rất có tính nhi đồng nha. =))
Tôi cười hì hì, vỗ vỗ cánh tay anh: "Thắt xong rồi, thích không, không thích cũng chẳng còn cách nào đâu, em chỉ
biết thắt cái nút này thôi."
"Sao anh lại coi trọng nha đầu ngốc
như em thế không biết." Trình Gia Gia mím chặt môi nhìn tôi, cố bày ra
vẻ thở dài, thở dài xong lại bày ra vẻ ngây thơ vô tội vô cùng hợp với
cái nút thắt, xách áo khoác đi ra ngoài cửa. =))
Lão Lục đi theo
sau Trình Gia Gia ra ngoài, tôi nghe thấy anh ta hảo tâm khuyên: "Lão
Tam, cậu không đeo lại cravat à? Để tôi thắt cho."
"Không cần, nút thắt này đẹp rồi." Giọng Trình Gia Gia xa dần.
Bị Trình Gia Gia gây sức ép một đêm, tôi vô cùng ngượng ngùng dắt theo hai quầng mắt đen xuất hiện sớm trong nhà ăn, Trình Gia Gia nhất định là cố ý, nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Lí tôi khắc sâu được điều này, anh đúng
là mong hiệu quả này thật ấy chứ.
Rõ ràng thâm sâu và tò mò
nghiên cứu dung hợp hoàn mỹ trong ánh mắt Tiểu Lí, Tiểu Lí giống như đèn pha quét toàn thân tôi từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Vừa nghĩ
tới chắc Tiểu Lí đang YY* tình cảnh chiến đấu mãnh liệt của tôi và Trình Gia Gia, tôi xấu hổ vô cùng, cũng chẳng dám ngồi gần anh ta với Ứng
N