
ng theo
điểm tức giận dây dưa võ mồm với tôi, tay cũng không hề buông tha người
tôi mà công thành đoạt đất, châm lửa khắp nơi, hai lần trước tôi ngây
thơ chẳng hiểu chuyện, để mặc anh chủ động, nhưng lần này bỗng dưng
thông suốt, bắt đầu có ý hùa theo kích tình của anh.
Tôi thấy
thật sự nóng, bàn tay anh trên người tôi là khát vọng mà cũng là khó
chịu, chỗ đó bắt đầu thay đổi làm tôi run lên, tôi khó chịu vặn người,
một phát bắt lấy bàn tay anh đang chạy lung tung: "Chớ có sờ như thế,
đừng sờ, em khó chịu chết mất."
Trình Gia Gia ngẩn người, ngay
lập tức ánh mắt càng thêm thẳm sâu, tỏa sáng nhộn nhạo, làm con người ta mê muội. Chẳng biết tự lúc nào, áo khoác của anh đã rơi trên đất, áo sơ mi của anh qua trận ôm kịch liệt có chút nhăn, nút áo mở ba cái, cái
tam giác thật sâu mở ra một khoảng da thịt màu lúa mạch, khiến ánh mắt
con người ta không ngừng được mà cứ từ từ trượt xuống, trượt xuống...
Tôi cũng không biết vì sao, bỗng dưng \'không dạy mà biết\' vươn tay cởi
nút áo anh, không khí trong phòng thoáng chốc ngưng trệ, yên tĩnh đến
mức như thể không khí cũng chẳng hề động, tôi, còn có anh, tất cả đều
tập trung tinh thần vào bàn tay tôi, một nút, hai nút, ba nút...
Rốt cục cởi hết nút rồi, áo anh lặng yên chảy xuống trên tay tôi. Tôi thấy
toàn thân run rẩy, tay tựa như chẳng phải của mình nữa, tay tôi chậm rãi áp lên vồng ngực rắn chắc của anh, ngực anh nóng, nóng bỏng, nóng đến
nỗi tôi bắt đầu phát sốt, máu toàn thân sôi trào trong mạch, thét gào.
Tay tôi mơn trớn xương quai xanh của anh, đầu ngón tay chậm rãi đi xuống,
lướt qua vồng ngực cháy lửa, lướt qua cái bụng bằng phẳng của anh, rồi
đi xuống nữa, xuống nữa... Tại biên giới bên dưới, là khóa thắt lưng
lành lạnh.
"Két" một tiếng, tiếng khóa thắt lưng mở ra kinh tâm
động phách, tay tôi run lên, ngừng lại. Toàn thân anh đều cứng ngắc, cả
người căng lên như cung đã giương tên, đầy sức sung mãn nhưng kiềm chế
gắt gao, tâm tình anh lây sang tôi, tôi thấy chính mình khẩn trương đến
toàn thân đổ mồ hôi, tim tôi dồn dập như muốn phá ngực mà ra, tôi do dự, bàn tay đặt ở thắt lưng anh không dám cử động nữa, nhưng anh lại nắm
chặt tay tôi, dẫn tay tôi xuống tìm kiếm, vào cái nơi mà tôi không dám
tiến vào kia.
Cảm giác lạ lẫm hoàn toàn bao phủ tôi, tôi như
không còn là chính mình, quay quay cuồng cuồng nắm anh, Trình Gia Gia
hít một hơi thật sâu, ôm lấy tôi đi về phía giường.
Bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa, Tiểu Lí lớn giọng hoàn toàn phá hủy cả một
phòng kiều diễm: "Nha Nha, xong chưa, bọn tôi dưới lầu chờ cô, nhanh
lên."
[Mình chưa từng thấy cái nhân vật phụ nào vô duyên đáo để kèm thèm oánh như thằng cha Tiểu Lí này ="='> Trình Gia Gia ngừng một chút, cái tay đang ôm tôi thò xuống mông nhéo
một phát, tiếp theo không thèm quan tâm, lại hướng tới giường mà đến.
Tôi biết anh lại bất mãn chuyện tôi với bọn Ứng Nhan chơi đùa. Nhưng tâm tình của anh và tôi hiện tại rõ ràng cùng nhất trí, vô cùng thống hận
cái tên Tiểu Lí không thức thời, tôi vòng tay ôm cổ anh, cọ tới cọ lui
trước ngực anh, thuận miệng cự tuyệt Tiểu Lí: "Tôi không đi, tôi ngủ
rồi."
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền hoảng sợ, sao giọng tôi lại thành thế này, trầm thấp uyển chuyển, tràn ngập hương vị triền miên.
Vừa may cách cánh cửa, Tiểu Lí không nghe rõ, nghe tôi không đi, Tiểu Lí lại bắt đầu thi triển thần công cù cưa xuất thần nhập hóa. Trình Gia
Gia đang cởi y phục tôi rốt cục nhịn không được, tôi nhìn thấy mắt anh
lóe lên, thần tình bỗng chốc quyết đoán, như hạ quyết tâm, ném tôi trên
giường, đi về phía cửa. Chẳng lẽ anh nhẫn không được, muốn tự bạo* là
bạn trai tôi?
[nguyên văn cũng là "tự bạo", "bạo" là bùng nổ, so
với "nhận" trong "tự nhận" thì hợp sắc thái nghĩa với hoàn cảnh này hơn, nên mình giữ nguyên văn.'>
Này này này, anh còn gồng vai lên nữa
kia, tuy rằng thân hình anh cực kì cường tráng, nhưng mà, trong này tôi
là một tiểu cô nương độc thân, bên ngoài là Tiểu Lí miệng rộng, thậm chí rất có thể Ứng Nhan cũng đứng ngoài đợi.
Tôi nhảy xuống từ trên
giường, vài bước vọt tới bên người Trình Gia Gia, ôm chặt lấy hông anh:
"Đừng, đừng mở cửa, để em tiếp cho."
Trình Gia Gia ngừng lại, cau mày nhìn tôi, tôi biết anh không hài lòng, nhưng mà là vì thanh danh
của tôi đó, tôi còn lắc lắc tay anh: "Anh vào trốn xíu đi, không có gì
đâu, em nói với anh ta một tiếng là được rồi."
Tôi vừa kéo vừa
ôm, cuối cùng đẩy được Trình Gia Gia vào phòng, tới khi tôi đầy mồ hôi
ra mở cửa, Tiểu Lí hình như đã mất kiên nhẫn tới cực điểm. Tiểu Lí nghe
mở cửa cũng không ngẩng đầu lên mà oán trách tôi: "Nha Nha, cô chậm quá, đi, đi ra bãi xe, chúng ta nhanh đi xuống đi."
Tiểu Lí vừa ngẩng đầu, ba chữ "đi xuống đi" còn đọng ngoài rìa răng, nhìn thấy bộ dạng
của tôi, Tiểu Lí liền ngừng lại, thần sắc trên mặt anh ta nháy mắt thay
đổi, diễn cảm trở nên hết sức kì quái: "Nha Nha, cô..."
Tôi làm
sao? Tôi cúi đầu nhìn nhìn, quần áo tuy lộn xộn, nhưng tốt xấu gì cũng
chẳng lộ cảnh quang nào, miễn cưỡng có thể coi như mới vừa bò từ trong
chăn ra, ch