pacman, rainbows, and roller s
Nguyện Yêu Em Lần Nữa

Nguyện Yêu Em Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323840

Bình chọn: 8.00/10/384 lượt.

tuôn một tràng: "Em

yên tâm, có thể làm nó tức giận chỉ có một người là em thôi, anh không

làm nó giận nổi đâu, nó đạo hạnh cao thâm lắm, nhưng mà, Nha Nha, lát

nữa em phải cẩn thận nha."

Lão Lục kéo cái chữ nha này ra thật

dài, trong điện thoại lại truyền đến âm thanh hung tợn của Trình Gia Gia phía bên kia: "Lục tử, cậu còn nói bậy hả! Lập tức cúp cho tôi."

Lão Lục đúng là nghe lời, một khắc cũng không trì hoãn, điện thoại trong tay tôi chỉ còn lại những tiếng tút tút.

Aii, Trình Gia Gia thật sự rất tức giận, đợi lát nữa anh không lái xe, phải

an ủi anh thật tốt mới được. Tôi không dám gọi điện thoại làm phân tâm

anh, nằm ở đầu giường xem TV lung tung, đại khái là ngày hôm nay thật

rất mệt mỏi, tôi tuy nằm chờ Trình Gia Gia từ từ gọi điện thoại lại,

nhưng không tới một phút đồng hồ, tôi đã ngủ, lại còn mộng đẹp, trong

mộng Ứng Nhan ôn hòa nói với tôi: "Tiểu Lý, bắt đầu từ tháng này, tiền

lương của cô tăng lên tương đương với cán bộ cấp cao nhất."

Lúc

tôi hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất tính toán xem mỗi tháng có thêm được

bao nhiêu tiền thì tiếng chuông điện thoại inh ỏi kéo tôi ra khỏi mộng

đẹp.

Tôi mơ màng bắt điện thoại, ai thiếu đạo đức đến thế, trễ

lắm rồi mà, trong điện thoại giọng Tiểu Lí lớn vô cùng, tinh thần sảng

khoái: "Nha Nha, đói bụng không? Tới đây, chúng ta ăn khuya đi."

Tôi bình thường hận nhất là ai phá rối tôi ngủ, lần này bị người khác cắt

ngang mộng đẹp, tôi lại càng bực, không chút do dự cự tuyệt: "Không đi,

tôi ngủ rồi."

"Mới có mấy giờ à, ăn bữa khuya thôi, nhanh lắm, cô bình thường đều giả làm cô nương thuần khiết, sao bữa nay khó chịu vậy, quyết định thế đi, cô chuẩn bị nhanh lên, tôi với Ứng kinh tới gõ cửa

đây." Tiểu Lí không hề chùng bước chút nào, còn đem Ứng kinh ra dọa tôi, cạch cạch nói rồi cạch cạch cúp điện thoại, chẳng cho tôi có cơ hội cự

tuyệt.

Bên này vừa ngắt điện thoại, bên kia đã vang lên tiếng đập cửa, tôi nổi giận, uỳnh một cái nhảy từ trên giường xuống, cái tên đó,

có cho người khác sống không hả, không đi, không đi là không đi, nhất

định không đi.

Tôi khoác áo, mang dép lê đi ra, chưa tới cửa đã

lớn tiếng cự tuyệt, lo lắng Ứng Nhan có khi đang ở ngoài kia, nên cách

một cánh cửa dịu giọng đi chút: "Vừa nãy đánh bài cả đêm, mệt lắm rồi,

các anh ăn đi, tôi không đi đâu."

Ngoài cửa nửa ngày không lên

tiếng, hình như là đi rồi, tôi nhìn qua mắt mèo ra ngoài xem xét, phỏng

chừng lần này tới gõ cửa chính là Ứng Nhan, nếu là Tiểu Lí mặt dày mày

dạn, làm sao mà dễ bị khuất phục đến thế.

Nhìn rõ, tôi thất kinh, bên ngoài không phải là tên Tiểu Lí huyên náo hay tên Ứng Nhan biến

thái, mà là vẻ mặt trầm mặc của Trình Gia Gia.

Tôi kinh hãi,

không hề quan tâm tới việc vì sao anh lại ở ngoài cửa vào lúc này, lập

tức mở cửa, ngọn đèn dìu dịu hắc lên tây trang đen tuyền của Trình Gia

Gia, trên mặt anh còn mang theo vẻ phong trần vì đi đường suốt đêm, trên tấm thân cao ngất còn lưu lại khí lạnh của đêm đông, thấy tôi kinh ngạc vạn phần mở cửa, Trình Gia Gia mấp máy miệng, cái gì cũng không nói,

lướt qua tôi vào phòng.

Tôi như trong mộng mới tỉnh, hóa ra anh

không cho lão Lục nói, là vì muốn làm tôi bất ngờ sao, lòng tôi rất vui

mừng, chủ động đi lại kéo một bên tay anh, nhất thời không biết nói gì:

"Sao anh lại tới? Lão Lục đâu? Các anh đi với nhau hả?"

Trình Gia Gia thái độ khác thường, chẳng đáp lại sự bày tỏ của tôi, mặt lạnh: "Em cũng bận rộn nhỉ, đánh bài với Ứng Nhan cả đêm sao? Khó trách chẳng

nghe điện thoại của anh. Giờ có phải đang chuẩn bị đi ăn khuya với nó

không?"

"Đâu, đâu có, chỉ đánh bài thôi mà." Tôi nhanh chóng ôm

anh từ sau lưng, hắc hắc, quả nhiên là ăn dấm chua*, Trình Gia Gia càng

ngày càng thích uống dấm của Ứng lão đại mà, thật là nhỏ mọn, nhưng mà

tôi có biện pháp đối phó. Đối phó với việc Trình Gia Gia ăn dấm chua,

không cần phải giải thích, giải thích chính là che giấu, trực tiếp ôm

chầm lấy, không cần nói gì hết.

[ăn giấm chua: thành ngữ ý chỉ "ghen tuông"'>

Trình Gia Gia không ôm lại tôi, cũng chẳng đẩy tôi ra, trầm mặc như cũ đứng

đó. Tên nhóc này, còn khó chịu với tôi sao, xem anh kiên trì được bao

lâu. Tôi cắn răng, quấn lấy trước người anh, vịn vào vai anh, sờ loạn

trên người anh: "Ca ca, em đúng là không có mà, hồi nãy quên đem di động theo, em cả ngày chờ điện thoại của anh, sao lại không nghe cơ chứ."

Thân thể dán sát vào nhau làm tôi dễ dàng nhận thấy người anh căng lên, anh

đang do dự, tôi biết rõ anh sẽ thủ không nổi mà, hắc hắc, Gia Gia ca của em, đừng kháng cự, đầu hàng đi, tôi kề sát vào tai anh nhẹ nhàng thổi

hơi: "Em nhớ anh."

Tôi cảm giác vòng tay anh để trên eo tôi, á à, để tôi gia tăng thêm sức tấn công nhá, tôi bắt đầu chọc chọc anh, đầu

tiên là ngực, sau đó tới môi anh: "Nhớ chỗ này, nhớ cả chỗ này, chỗ nào

cũng nhớ hết."

Thân thể Trình Gia Gia càng lúc càng căng thẳng,

anh thở dài, thực bất đắc dĩ, hai tay đặt trên lưng tôi siết lại, cúi

đầu xuống, hôn tôi. OK, đại công cáo thành, tôi biết, lần ghen này đã

xong.

Lần này Trình Gia Gia hôn rất không dịu dàng, ma