
ở tại vùng nông thôn, thường xuyên đi trang viên chủ của đại quý tộc
trộm hồ đào, thường bị chó săn của bọn họ nuôi đuổi đến té khói.”
Ciel ngửa đầu nhìn một chút cây hồ đào ven đường, bỗng nhiên đối với
Kastle nháy mắt mấy cái: “Vậy ngươi bây giờ có muốn hay không nhớ lại
một chút khi còn bé?”
Không đợi Kastle kịp phản ứng, hắn đã chạy đến một gốc cây hồ đào bên cạch, cởi bội kiếm xuống ném ở một bên, dùng cả tay chân bò lên.
Cái cây hồ đào này không tính là quá cao, Ciel rất khéo léo đến chạc
cây, hướng Kastle đang ở phía dưới phất tay: “Uy, có dám đi lên hay
không?”
Kastle cũng bỏ bội kiếm xuống, cuốn cuốn tay áo, một mặt đi về phía
trước cây một mặt cười nói: “Ngươi cẩn thận một chút, đừng ngã xuống .”
Ciel cười hì hì phất tay lần nữa, tiếp tục trèo lên phía trước, lại bỗng nhiên trợt chân, giẫm vào không khí.
Kastle kêu thảm một tiếng: “Không thể nào ——” như mũi tên xông lên
phía trước, tiếp được cái thân ảnh kia đang thẳng tắp hạ xuống .
Ciel nặng nề ngã vào trong lòng ngực của hắn, đem Kastle áp đảo trên
mặt đất, cái mũ trên đầu hắn không bao giờ chịu bỏ xuống đã được rơi
ra,một đoàn tóc dài màu nâu rất dầy vung ra, rơi xuống trên mặt và trên
người Kastle.
Kastle ngạc nhiên trừng to mắt, Ciel đỏ bừng cả khuôn mặt, nhanh như
tia chớp từ Kastle trên người vọt đến một bên, Kastle khởi động thân
thể, tiếp tục ngơ ngác địa nhìn”Hắn” .
Gương mặt Ciel đỏ ửng giống như hoàng hôn buổi chiều , trong đôi mắt xinh đẹp có một tia chột dạ và ngượng ngùng.
Kastle trừng mắt nhìn, dường như cùng với Ciel đồng thời mở miệng ——
“Ta. . . . . .”
“Ngươi là nữ. . . . . .”
“Thật ra thì, ta đã sớm cảm thấy có chút không đúng.” Kastle ngồi ở
trước bàn của mình trong phòng nhỏ, nhìn vẻ mặt Ciel co quắp ngồi ở đối
diện , bình tĩnh tự thuật.
“Ngươi rất xinh đẹp, cái mũ chưa bao giờ tháo xuống, luôn mặc quần áo rộng rãi, không cẩn thận đụng phải ngươi thì ngươi sẽ nổi trận lôi
đình.” Kastle lấy tay ba ngón tay, lắc đầu, “Ai, tại sao ta nghĩ ra sớm
một chút chứ. Quả nhiên ta vẫn là một chính nhân quân tử a!”
Ciel cúi đầu, nhưng vẫn không nhịn được mà nói thầm: ” Ngươi? Chính nhân quân tử,? Thôi đi.”
Chậc chậc, miệng thật cay nghiệt. Nhưng là, Kastle tràn đầy tinh thần kỵ sĩ mà cảm thấy, không nên so đo với cô bé, hắn làm bộ không có nghe
thấy.
Ciel giơ lên hai mắt, giọng nói có chút đông cứng: “Như vậy, bí mật của ta ngươi lại biết một cái rồi.”
Kastle bất đắc dĩ thở dài: “Nếu biết hai bí mật của ngươi rồi, như
vậy, ta cũng vậy nói cho ngươi biết thêm một bí mật của ta sao.” Ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên đứng đắn , “Ta giống ngươi, trên người cũng
có một cừu hận. Đại giáo chủ cũng giết cha của ta.”
Ciel ngạc nhiên, Kastle cười cười, chậm rãi nói: “Tên của ta, cũng
không phải là Kastle Robin, mà là Kastle Moen. Họ của ta là Moen, Danny
Rothschild Moen là cha của ta.”
Ciel mở to hai mắt, Danny Rothschild Moen, đã từng là cái tên cấm kỵ của vương quốc này, hắn là lãnh tụ đoàn thể Kỵ sĩ bí mật phản kháng đại giáo chủ, gần mười năm trước, bị thủ hạ của đại giáo chủ bắt được, và
bị thiêu chết.
Giọng nói của Kastle bình thản: “Từ khi bắt đầu biết chuyện, ta đã đi theo mẹ trải qua cuộc sống lưu vong khắp nơi, ta không dám nói cha của
ta là ai, sau khi cha bị đại giáo chủ giết chết, mẹ của ta bởi vì bi
thương quá độ mà qua đời, chỉ còn lại có một người ta lưu lạc khắp nơi.
Từng có một lần, ta đến trang viên của một quý tộc đi trộm đồ ăn, còn
suýt nữa bị bắt chặt tay. Lúc ấy ta thật cho là ta muốn lên Thiên đường
gặp mặt cùng với cha mẹ.” Khóe miệng hắn cong lên cười cười, “May mắn,
người phát hiện chỉ là một cô bé mới mấy tuổi, nàng ấy cho rằng ta là
Yêu tinh vàng trong truyền thuyết, ta dùng hết trí tuệ dụ dỗ nàng, mới
thuận lợi bỏ chạy, ai, đó là lần đầu tiên ta gạt người thành công như
vậy. . . . . .”
Ánh mắt Kastle sương mù , giống như là lâm vào trong ký ức thật sâu,
Ciel trừng hai mắt lên, thần sắc cứng ngắc: “Ngươi. . . . . . Ngươi có
phải hay không ở trang thôn Ware một thời gian?” Kastle nháy mắt mấy
cái: “Đúng vậy a, ta đúng là ở nơi đó thành công thoát hiểm, làm sao?”
mặt Ciel không chút thay đổi, từ trong cổ áo kéo ra một túi nhỏ luôn
mang theo người, mở ra miệng túi, lấy một đồ vật ra: “Ngươi nhận ra cái
này không?”
Đó là một tiền xu rất cũ, ở giữa bị đục lỗ, có dây thừng xuyên qua.
Ánh mắt Kastle từ tập trung tràn đầy biến thành tan rã: “Không. . . . . . Sẽ không trùng hợp như thế chứ. . . . . .”
Mặt Ciel không thay đổi chút nào: “Có thời điểm, sự tình đúng là
trùng hợp như vậy.” Dường như Kastle có thể nghe thấy giọng nàng hổn
hển, hắn cứng ngắc mà cười khan nói: “Ngươi phải hiểu, một thiếu niên,
dưới tình huống như vậy, vì giữ được tánh mạng, bất đắc dĩ mà phải nói
nói dối nho nhỏ.”
Ciel gật đầu: “Dạ, ta hiểu. Nhưng, ” nàng lộ ra răng trắng như tuyết, âm trầm mà cười lạnh, “Ngươi cũng phải hiểu, một cô bé đơn thuần , bởi vì nói dối kia của ngươi, đã phải ăn bao nhiêu đau khổ, làm quá nhiều
chuyện buồn cười, chịu bao nhiêu gió đêm thổi vào người!”
Cái