
mặt giãy giụa.
Cố Lãng lần này không chút do dự,
đặt môi lên đôi môi mà anh mơ ước đã lâu.
Tần Tiểu Mạn toàn thân căng thẳng,
quai hàm ngậm chặt. Nước mắt ấm ức lưng tròng, anh không thích cô, sao còn làm
như vậy…
Cánh tay Cố Lãng ôm chặt lấy cô, gần
như muốn bẻ đôi thắt lưng cô ra, Tần Tiểu Mạn dần dần khó thở, không khỏi hé
miệng cố gắng nuốt lấy không khí lại bị đầu lưỡi người nào đó có cơ hội đi vào
dò xét, tham lam cuốn lấy từng chút từng chút đinh hương, mạnh mẽ kéo vào trong
miệng.
Anh biết rồi, anh yêu cô!
Công thành đoạt đất thành công, chỉ
còn lại những xung động mãnh liệt trào tới. Khi anh buông đôi môi mềm mại ướt
át của cô ra, lại tiếp túc tấn công khuôn ngực tròn đầy, đôi môi ướt sũng vừa
ấn lên chỗ mềm mại của cô thì Tần Tiểu Mạn đứng bậy dậy, òa khóc.
Cố Lãng có chút thanh tỉnh, không
muốn buông cô ra, nhẹ nhàng kéo cổ áo cô lại, đem áo khoác của anh khoác lên
người cô, có chút xấu hổ vỗ vỗ đầu cô, “Đừng khóc.” Chết tiệt, anh đang làm gì
vậy?!
Tần Tiểu Mạn thút tha thút thít, gạt
gạt nước mắt, “Anh bắt nạt em!”
Cố Lãng
nhìn cô khóc, ngực cũng thấy đau, ôm cô vào trong lòng, vuốt nhẹ mái tóc, chậm
rãi nói, “Tiểu Mạn, chúng ta yêu nhau đi!”
Nhớ lại
lúc đó, Tần Tiểu Mạn nằm trên giường lăn qua lăn lại, vò đầu bứt tóc. Cô ngồi
dậy, mang đôi dép bông đi trong nhà vào, ngơ ngác nhìn cánh tay phải của mình.
Cái cảm giác nhàn nhạt này cùng với xúc cảm còn đọng lại trên khuôn mặt, đến
bây giờ vẫn còn thấy mơ hồ.
“A!” Tần
Tiểu Mạn hét lớn một tiếng, lấy điện thoại di động gọi cho An Nhiên, “An An,
cứu mình với!”
“Chuyện
gì?” cô đoán chừng Tần Tiểu Mạn nửa đêm mất ngủ gọi điện quấy rối chuyện tốt
của mình, chắc hẳn lại cùng Cố Lãng sinh sự.
Tần Tiểu
Mạn đỏ mặt nhăn nhó, âm lượng tựa như muỗi kêu lầm bầm “An An, anh ấy nói muốn
yêu mình!”
“A, tốt,
chúc mừng cậu, vọng phu mười năm rốt cuộc cũng tu thành chính quả, khiến cho
lãng tử quay đầu.” An Nhiên nói, tiếng nói còn lẫn cả tiếng thở dốc.
“Chính quả
cái đầu cậu!” Tần Tiểu Mạn ức muốn khóc. “Anh ta không phải đối với mình không
có cảm giác sao, vì sao lại làm như vậy?” Nói đi nói lại, cô nghĩ chính là do
lúc đó anh tức giận.
“Cậu nói
với anh ấy như thế nào?” An Nhiên một câu trúng ngay vấn đề.
Tần Tiểu
Mạn cúi đầu, vuốt vuốt tấm ga giường. “An An, mình đánh anh ta, tát cho anh ta
một cái.”
“…”
“An an!”
“Tần Tiểu
Mạn, tự bảo trọng!”
Điện theo
“tút tút” vài tiếng, Tần Tiểu Mạn cực độ oán giận, cô nhìn bên ngoài bầu trời
tối đen bên ngoài, lúc này, An Nhiên kia tám mươi phần trăm đang ở cùng với Tô
Nam. Quả nhiên, nữ nhân gả cho người ta rồi thì xem bạn bè như cỏ rác, không
thể tin tưởng được!
…
Vừa về đến
nhà, Tần Tiểu Mạn đã chui vào trong phòng, đến bây giờ vẫn còn chưa ăn cơm
chiều, dạ dày trống không bắt đầu biểu tình, đành ra khỏi phòng, lục tủ lạnh
lấy một chiếc bánh kem mang ra sân thượng.
Khoảng sân
nhỏ đã có người ngồi, Cố Lãng cầm túi nước đá chườm lên mặt, quá giận dữ trái
lại khiến anh không chút biểu cảm, lạnh như đá chằm chằm nhìn vào chậu cây xương
rồng đặt giữa sân.
Cố Lãng
anh lần đầu thổ lộ với con gái, đổi lại là một cái tát đau đớn! Nghe thấy bên
cạnh có tiếng động, anh quay đầu lại, vừa lúc thấy Tần Tiểu Mạn đang sợ hãi
muốn chạy trốn.
“Qua đây!”
Tần Tiểu
Mạn do dự một chút, lấy dũng khí bước ra, ngẩng đầu tận lực nhìn vào mắt anh.
Cố Lãng
nhìn cô chằm chằm, ánh mắt phức tạp, im lặng một hồi rồi xoay người đi vào
phòng, mang một chiếc áo khoác ra ném lên người Tiểu Mạn, “Ban đêm gió lớn, mặc
vào.”
Tần Tiểu
Mạn choàng lấy chiếc áo, tiếp xúc với hơi ấm bên trong mới phát hiện hai bàn
tay mình thật lạnh lẽo. Áo khoác rất ấm áp, hình như anh vừa mới mặc.
“Xin lỗi.”
Cô lúng túng.
Cố Lãng
hút thuốc, thở ra một làn khói, thấp giọng “Ừm” một tiếng. Ngoài việc tức giận
vì bị từ chối, trong lòng anh cũng bất an. Nhiều năm rồi, anh đã chạm qua không
ít phụ nữ, tất thảy anh đều không nhớ rõ. Ham muốn cô đến phát điên như vậy
khiến anh nghi ngờ, vì sao qua bấy nhiêu năm, giờ đây anh mới phát hiện ra? Anh
tự nhận mình đã qua cái thời trai trẻ bồng bột, yêu đương nồng nhiệt từ lâu,
cảm xúc mãnh liệt này chung quy xuất phát từ đâu? Cố Lãng không khỏi sờ sờ ngực
mình.
…
Thứ hai,
ăn xong cơm trưa, Tần mẹ tủm tỉm mỉm cười gõ cửa nhà Cố Lãng, “Lãng Lãng, hôm
nay lại phiền cháu đưa muội muội tới rạp chiếu phim được không?”
Muội muội?
Cái từ này kích động anh rồi. Rạp chiếu phim?
Tần mẹ đắc
ý lắc lắc hai tấm vé trong tay, “Ngày hôm qua, Lưu Diễm kia rất thích Tiểu Mạn,
hôm nay gửi tặng hai tấm vé V.I.P đi xem phim để bồi đắp tình cảm, phiền cháu
đưa Tiểu Mạn nhà ta đi nha.” Vừa nói, Tần mẹ vừa thông cảm bồi thêm một câu.
“Chỉ cần đưa đến cửa là về được rồi, đêm hãy còn dài mà.”
Cái gì là
đêm hãy còn dài? Cố Lãng nhíu mày giơ tay ra cầm lấy hai tấm vé. “Nghỉ quốc khánh
thành cái lý lẽ gì đây?”
…
Trên chiếc
ghế dài tình nhân, Lưu Diễm đi vào trong, thoạt nhìn đã thấy Cố Lãng chiếm phân
nửa chiếc ghế, sau đó mới phát hiện ra bóng dáng Tần Tiểu Mạ