Nhà Có Chó Dữ

Nhà Có Chó Dữ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322681

Bình chọn: 7.5.00/10/268 lượt.

òn đủ không khí, mới chậm rãi đẩy người trước mặt ra, chống lại đôi mắt đang nhìn mình chăm chú, không biết phải nói cái gì nữa, Tư Nam trở nên ngơ ngác, trong đầu chỉ còn một mảnh hỗn loạn, "Phong Lân..."

"Thích không?" Uông Phong Lân cũng không có ý định buông người trong ngực ra.

"Anh tại sao lại...tại sao lại hôn em?" Tư Nam ngơ ngác hỏi, đúng vậy, y thích người trước mặt, không sai, nhưng mà cái này là như thế nào, Anh có thế giới của riêng anh, trong công ti cũng đã nhiều ngày rồi, anh còn có hôn thê của mình! Đã tự cảnh cáo mình vô số lần, có thể gần anh, nhìn thấy anh là quá đủ rồi, nhưng mà bây giờ là như thế nào vậy?

"Nói cho anh biết, em có thích anh hôn em không?" Uông Phong Lẫn vẫn ôm chặt lấy y.

"Em..." Cái này phải thừa nhận như thế nào chứ? Gật đầu sao? Sau đó sẽ phải làm sao?" "Đúng rồi, em nãy giờ không thấy A Kim, em, em phải đi tìm A Kim!"

"Em đang né tránh sao?" Hay là không buông tay, không có biện pháp, người nào có thể ôm em tốt đến như vậy? Uông Phong Lân nghĩ tới, nếu cho em đi tìm A Kim, anh phải lập tức hôn mê, sẽ không có câu trả lời mà anh muốn rồi.

"Mới vừa có được tài liệu bên bộ phận thị trường, em còn chưa đọc..."

"Tư Nam, anh thích em, em thích anh không?" Vẫn là phương pháp trực tiếp là tốt nhất.

"Hả? Đây là nằm mơ sao?" Tư Nam khó có thể tin được mà nhìn Uông Phong Lân trước mặt.

"Em hé môi như vậy, chính là còn muốn anh hôn em sao?" Uông Phong Lân cưng chiều vuốt ve mái tóc mềm mại của Tư Nam.

"Hả? Em phải đi tìm A Kim rồi!" Tư Nam vùng vẫy thoát khỏi vòng tay ấm áp, mở cửa, chạy trốn ra ngoài.

Tư Nam... Uông Phong Lân bất đắc dĩ vươn tay, nhìn bóng lưng lảo đảo chạy đi, cười cười, tự nói với mình: Tư nam, em không chạy thoát được đâu! Mặc dù thời gian quen biết anh rất nhắn, nhưng mà có thể yêu thương cả một đời, chỉ gặp phải một lần thôi? Như vậy, vô luận em là ai cũng nên giữ thật chặt phải không?

Tư Nam không có đi tìm A Kim, mà là trở lại bàn làm việc ngồi ngẩn người. Đây là cái gì vậy chứ? Mình được anh hôn, nụ hôn ngọt ngào như vậy, trong miệng lúc này vẫn tràn đầy hơi thở vừa báo đạo lẫn ôn nhu của anh. Anh còn nói "Tư Nam, anh thích em, em thích anh không?" Nói như vậy, có phải là mình nằm mơ không? Hai tuần nay, mặc dù có lên sân thượng cùng anh ngắm mặt trời lặn hai lần, nhưng tổng cộng thời gian ở cùng với nhau cũng chưa tới bốn mươi tám tiếng mà! Anh làm sao có thể thích mình chứ? Huống chi, anh đã có hôn thê, còn có một hàng dài người đẹp tự nguyện thương anh, mình thì tính là cái gì chứ?

"Gâu!" (Anh tới rồi!) chỉ biết em sẽ bối rối, nhìn đi chân mày đã thẳng thành một đường rồi kìa!

"A Kim..." Tư Nam vòng qua bàn ngồi xổm xuống, "Nãy giờ cục cưng đi đâu vậy hả?"

"Gâu gâu!" (Thổ lộ với em!) Anh nghĩ là em nghe không hiểu đâu.

"Anh nói thích Nam, phải làm sao bây giờ?" Tư Nam nhỏ giọng lầm bầm...

"Gâu gâu!" (Em không thích anh?)

"Ôi, A Kim, cục cưng cũng đâu biết Nam nói cái gì đâu chứ!"

"Gâu gâu!" (Là em không biết anh nói cái gì mới đúng!) Đôi môi mọng sau khi bị mình phủ lên đó một nụ hôn nồng nàn màu đỏ hồng còn chưa biến mất, nhìn thật ngon miệng mà. A Kim vươn đầu lưỡi thật nhanh liếm lên môi Tư Nam, ăn đậu hũ thành công!

"A Kim!" Tư Nam lau môi, làm bộ giận dữ nhìn A Kim, "Cục cưng thật là đào hoa nha!"

"Gấu gấu!" (Anh còn muốn nữa!) Nhìn Tư Nam lại hiện ra ánh mắt lo âu, Uông Phong Lân thật sự rất rất rất muốn đem y ôm thật chặt vào trong lòng, nhưng mà, hết thảy chung qui cái gì cần tới cũng sẽ từ từ mà tới thôi.

"Nam cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào nữa!"

Vươn đầu lưỡi liếm lên chân mày đang nhíu chặt của y, Uông Phong Lân thật sự không ngờ rằng thổ lộ của mình lại khiến cho y trở nên phức tạp như vậy.

"Được rồi, A Kim!" Xoa xoa mớ lông vàng trên đầu A Kim, "Nam vào làm, cục cưng muốn đi cùng không!"

...

Nhà họ Đường, giờ ăn cơm tối.

A Kim trước sau như một ngồi chồm hổm trên vị trí thuộc về vợ tương lai của Đường nam, hưởng thụ thức ăn ngon của y, còn có Tư Nam yêu dấu chăm sóc nữa.

"Đồng nghiệp con nói cuối tuần này muốn tới nhà mình làm thịt nướng." Đường Tư Viễn mặc dù ngoài miệng đúng là đang nói với cha đang ngồi ở vị trí chủ gia đình, thế nhưng khóe mắt lại liếc nhìn về phía Tư Nam cùng A Kim.

"Vậy thì đến đi!" Đường Chính Sâm mở miệng đáp ứng, "Mẹ các con làm cá chiên xù là ngon nhất trần đời!"

"Gấu!" (Đúng vậy!) Cá chiên xù thật sự ăn ngon cực kì.

"Tư Nam, em biết đồng nghiệp anh tại sao muốn tới không?" Đường Tư Viễn nhìn về phía Tư Nam.

"Hả?" Tư Nam đưa tay phủi phủi vụn cá dính trên miệng A Kim, "Tại sao vậy?"

"Vì em với A Kim đó!"

"Gấu!" (Biết ngay mà!)

"Em với A Kim?" Tư Nam khó hiểu nhìn Đường Tư Viễn, "Cái gì cần hỏi ở công ti bọn họ đều đã hỏi hết rồi mà!"

"Có lẽ muốn thăm dò cách sống của bọn em một chút!" Đường Tư Viễn vừa ăn vừa nói.

"Gấu!" (Ăn no rồi!) Đầu dựa vào đùi Tư Nam, tiếp tục cuộc sống chỉ ăn và ngủ. Khóe mắt liếc nhìn đến vẻ mặt của Tư Nam, nhìn thấy sự u buồn trong mắt y, Uông Phong Lân cũng cảm thấy trong lòng mình run lên, là bởi vì thổ lộ của anh hay là vì lí d


XtGem Forum catalog