Insane
Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325195

Bình chọn: 8.5.00/10/519 lượt.

lầm thì toàn bộ đều công khai nói cho cô biết, tâm trạng của anh có bao nhiêu tồi tệ.

Cô ở trong lòng khẽ thở dài, chủ động dây dưa cùng đầu lưỡi của anh, anh như nhận được tín hiệu nào đó, động tác càng lúc càng nhanh, làm sau lưng cô đụng đến phát đau, sau khi cô chủ động đáp lại, băng tuyết trong con ngươi của anh nhanh chóng tan ra, sau đó biến thành ngọn lửa ngùn ngụt, thiêu cháy cô. Sau khi kết thúc, Tông Chính mới chậm rãi cởi hết quần áo, ôm cô đặt lên ghế sô pha, vẻ mặt lười nhác hất hất cằm: "Em đi làm cơm đi, anh đói rồi."

Lâm Miểu Miểu nhắm hai mắt nằm trên ghế sô pha một lúc, mới đưa tay rút mấy tờ giấy trên bàn, lau chùi đống bê bối giữa hai chân, lại chỉnh sửa váy ngủ bị làm cho nhăn nhúm vàmột cái dây áo bị dứt đứt, sau đó mới vịn tay ghế sô pha đứng lên, cô liếc mắt nhìn về hướng phòng tắm, hai chân bủn rủn di chuyển chậm rì, thu dọn hết đồ đạc ngoài cửa của Tông Chính và quần lót của mình rồi quay trở về giường nằm.

Tông Chính tắm rửa xong, thấy Lâm Miểu Miểu chẳng những không đi nấu cơm, còn nghênh ngang nằm trên giường ngủ, lập tức đi tới bên giường kéo cô dậy, Lâm Miểu Miểu lướt một chân qua thắt lưng anh, cơ thể lại ngã về giường, còn xoay người đưa lưng về phía anh.

Cơn tức Tông Chính kìm nén gần hai ngày, vừa mới trút được một nửa lại bị thái độ của Lâm Miểu Miểu kích động, anh xốc chăn của cô lên, đứng bên mép giường, âm trầm nói: "Anh đói rồi!"

Đói?Đói không biết tự đi mà nấu cơm à?

Hơn nửa đêm bị khách không mời mà đến đánh thức, còn thực hiện ý đồ xấu với mình, đó là điều mấu chốt! Trước đây sau khi Tông Chính làm xong, hoặc là ôm cô đi tắm, hoặc là lau chùi qua loa cho cô, rồi ôm cô đi ngủ, chứ không trực tiếp ném cô lên ghế sô pha, không để ý không qua tâm vẫn là lần đầu tiên, quá đáng hơn, anh thoải mái ném cô lên sô pha, còn bảo cô đi nấu cơm cho anh nữa chứ?

Nghĩ hay thật!

Lâm Miểu Miểu ngay cả nhìn anh cũng lười, cánh tay trắng nõn vuốt phẳng chăn rồi tự đắp cho mình, còn bọc một vòng giống như kén tằm vậy.

Lúc Tông Chính đi đã không ăn tối, uống một bụng rượu, ở trên máy bay hiển nhiên anh cũng ăn không vào, nhịn suốt cho đến khi gặp Lâm Miểu Miểu, vừa gặp còn làm vận động thể lực một hồi, tắm xong càng cảm thấy đói đến mức ngực dán vào lưng, nhưng Lâm Miểu Miểu phớt lờ anh, anh ngoại trừ nhìn chằm chằm sau gáy cô hình như cũng không có biện pháp gì.

Anh hừ một tiếng, cũng không phải không có biện pháp, chưa ăn, anh có thể ăn Lâm Miểu Miểu.

Tông Chính kéo cô đang quấn chặt trong chăn ra ngoài, Lâm Miểu Miểu cũng bị phiền đến phát hỏa, một chân quét qua thắt lưng anh, lực đạo nặng một tí, cô không nỡ, lực đạo nhẹ, Tông Chính liền cười nhạo hỏi: "Chân không còn sức rồi ư?"

Anh đè trên người cô gặm một đường từ vành tai đến xương quai xanh, Tông Chính cũng không làm cô đau, nhưng anh lại cắn lên da của cô, vừa liếm vừa mút, như xem cô thành khúc xương thịt vậy.

Sau đó anh lôi tuột dây áo váy ngủ cô mới thay, cắn một cái xuống đỉnh núi cao ngất, vừa ngoạm, vừa cắn, Lâm Miểu Miểu bị anh ngậm đã không chịu nổi, huống hồ anh còn phát ra âm thanh cắn cắn mút mút như vậy, cô nổi cáu đẩy đầu anh, Tông Chính lập tức cắn một cái nữa lên ngực cô, lẽ thẳng khí hùng nhìn cô chằm chằm: "Anh đói bụng rồi."

Với đức hạnh của Tông Chính, không thỏa mãn yêu cầu của anh, anh sẽ lấy sự kiên nhẫn vô cùng vô tận mà làm phiền đến cô, Lâm Miểu Miểu đạp anh hai cái liền, mới hậm hực xuống giường, Tông Chính quấn khăn tắm, theo cô từ phòng ngủ ra phòng khách, nghiêng đầu đánh giá chỗ ở của cô.

Lâm Miểu Miểu cũng lười hỏi Tông Chính ăn cái gì, từ trong tủ lạnh lục ra một hộp mì ống. Tông Chính bụng đói ngửi thấy mùi liền đi ngay đến nhà bếp, vừa nhìn thấy mì ống, đã không mấy vui vẻ, nhưng nhìn đến sắc mặt của Lâm Miểu Miểu, anh đem lời đến khóe miệng nuốt xuống, bộ dạng lười biếng ngồi ở bên bàn đối diện nhà bếp hiện đại thiết kế theo không gian mở, nhìn cô, nhìn một lúc anh hỏi: "Rốt cuộc vì sao em quay về nước Y?"

Cái tay nắm muôi của Lâm Miểu Miểu ngừng lại một lúc, bây giờ cô đã suy nghĩ rõ ràng, cũng nhận được câu trả lời của Tông Chính, nếu cô và anh đều không muốn ly hôn, vậy cô cũng không định nhắc lại chuyện giấy thỏa thuận ly hôn, trong lúc nhất thời lại không nghĩ được lý do khác, cho nên cô dứt khoát im lặng.

Tông Chính đi tới bên người cô hỏi: "Có liên quan tới anh ư?"

"Không liên quan đến anh."Cô bình tĩnh trả lời.

"Không liên quan ư?"Tông Chính nhìn vào hai mắt cô, cười lạnh chất vấn, "Hai ngày nay thái độ em đối với anh là gì?Vô duyên vô cớ lại nhắc đến chuyện ly hôn, còn nghi ngờ anh?Em giải thích rõ cho anh!"Giọng nói của anh càng lúc cànggay gắt, câu cuối cùng gần như gào lên với cô.

Tông Chính và Lâm Miểu Miểu sống với nhau lâu như vậy, sớm biết rõ cô là người như thế nào, cô không nói tiếng nào đã đi, sau khi rời đi lại từ chối liên lạc với anh, nếu như là người khác, có lẽ sẽ là vì tâm trạng không tốt giận chó đánh mèo, nhưng Lâm Miểu Miểu không phải người như vậy, anh nghĩ tới nghĩ lui, thực sự không muốn thừa nhận, Lâm Miểu Miểu rời đi có thể là vì anh.