Polaroid
Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323834

Bình chọn: 7.00/10/383 lượt.

òng vẽ tranh. Bất quá vì quan hệ giữa em gái và Lâm Thế Quần, cô vẫn thường xuyên từ miệng của Úc Gia biết được tin tức của anh.

"Chị hai, phiền quá đi à, những người phụ nữ xung quanh đều có ý với anh ấy, nhìn thôi đã khiến em bực mình."

Úc Hân rời mắt khỏi giấy vẽ, cười nói: "Chị đây cũng không giúp được gì cho em rồi." Cô tạm dừng một chút, bổ sung thêm: "Em gái của chị vừa xinh đẹp, lại thông minh, chỉ cần anh ta thích em, những cô gái kia em không cần để ý."

Úc Gia gục đầu xuống bàn, thở dài: "Em biết, nhưng cô nàng Cố Dung kia đặc biệt phiền phức, hở một chút là dựa vào người Lâm Thế Quần, cả người giống như không có một khúc xương, làm sao có thể có như vậy. . . . . ." Trong lúc nhất thời cô không tìm được từ thích hợp để hình dung, đành buồn bực ngậm miệng.

Úc Hân cũng không đáp lại, cười cười, tiếp tục cúi đầu tập trung vào tranh vẽ.

Rất nhiều năm sau, vô số lần cô nghĩ tới, nếu cô sớm biết Úc Gia sẽ xảy ra chuyện, cho dù sẽ đeo trên lưng tội danh giết người, cô cũng sẽ không chút do dự lựa chọn bảo hộ em mình, không để nó chịu bất cứ thương tổn gì.

—— Em gái của cô, người thân duy nhất của cô, một ngày nào đó, chị sẽ báo thù cho em.

Cố Dung cẩn thận tô lại màu son, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình kém Úc Gia, nhưng Lâm Thế Quần vì sao cứ một mực thích Úc Gia? Hay là đàn ông đều thích loại phụ nữ vừa điềm đạm đáng yêu, lại ngu xuẩn ngốc nghếch? Bất quá thích thì sao, đêm qua cùng anh ở trên giường mây mưa là Cố Dung cô.

Cố Dung sau khi cảm thấy bản thân đã thỏa đáng, lòng vui vẻ đi gặp Lâm Thế Quần.

"Thế Quần, em đến rồi." Cô ta khẽ mỉm cười kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện Lâm Thế Quần.

Lâm Thế Quần trầm mặc hồi lâu, dưới sự thúc giục nũng nịu của cô ta, rốt cục mở miệng: "Đêm qua. . . . . ."

Anh chỉ nói một câu, nét cười trên mặt Cố Dung chậm rãi lạnh xuống, kỳ thật sáng nay cô ta đã đoán được sẽ có màn này, thế nhưng, trong lòng tựa như có một mồi lửa đang chực chờ phụt cháy, nếu ngay từ đã không ngăn chặn, ắt sẽ lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Gương mặt nhuộm đầy tình dục của anh, mồ hôi anh ướt đẫm không ngừng dùng sức trên người ả, cuối cùng ngã xuống người ả, nặng nề nhưng ấm áp.

"Thực xin lỗi, tôi và Úc Gia có chút hiểu lầm, uống chút rượu, tôi. . . . . ."

"Cô cũng biết rồi, tôi và Úc Gia sẽ kết hôn, cho nên, tôi không có biện pháp đối với cô. . . . . . Tôi không biết nói như thế nào, thực xin lỗi. . . . . ."

Cố Dung không nói được một lời cúi thấp đầu, một lòng mong chờ rạo rực, giống như trong nháy mắt bể tan thành vô số mảnh, thật lâu sau, không khí yên lặng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi, cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: "Lúc đó sao anh không đẩy tôi ra?"

Lâm Thế Quần trầm mặc không nói, giọng nói châm chọc bén nhọn của Cố Dung lại vang lên: "Vì sao không đẩy tôi ra?"

Cô ta đứng phắt dậy, Lâm Thế Quần giữ tay cô ta lại, giọng nói hối hận: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, nhưng người tôi yêu là Úc Gia."

Cố Dung cảm thấy ngực như bị người khoét một lỗ lớn, đau đến khó có thể chịu được, cô ta dùng sức hất tay anh ta, lao ra ngoài như một người điên, kinh hoàng tựa như ‘chó nhà có tang’, cô ta mờ mịt đi trên đường, mãi cho đến khi mưa to trút xuống.

Trên đường mọi người vội vàng chạy đi tìm chỗ trú mưa, chỉ có cô ta ngơ ngác đứng trong mưa, một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô ta, cửa xe mở ra, khuôn mặt một người đàn ông xuất hiện: "Cố Dung?"

Ngày hôm sau tỉnh lại, nằm trên giường cùng một người đàn ông, Cố Dung hoảng sợ ngây người thật lâu, rốt cục cũng nhớ ra tất cả.

Diệp Đạo muốn đưa cô ta về nhà, cô ta cự tuyệt, Diệp Đạo liền đưa cô ta tới quán Bar uống rượu giải sầu, dưới ánh đèn mê ly, rốt cuộc là như thế nào lên giường, cô ta hầu như không nhớ gì cả. Diệp Đạo tỉnh lại, cô ta cười trào phúng: "Có phải tất cả đàn ông, bất kể người phụ nữ nào tới cũng không cự tuyệt hay không?"

Diệp Đạo ôn hòa cười cười: "Vì sao muốn cự tuyệt?"

Cố Dung về tới nhà, ngâm mình ở trong nước ấm ngơ ngác suy nghĩ thật lâu. Lần đầu tiên của cô ta là cùng Lâm Thế Quần, một ngày trước, thân thể rất đau nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, lần thứ hai là cùng Diệp Đạo, vào ngày hôm qua, cô ta cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng rất đau, rốt cuộc tại sao đau, đau ở đâu, cô ta cũng không biết, chỉ biết là rất đau, rất đau.

Cô ta lại một lần nữa nhớ tới lời nói của Lâm Thế Quần, người anh yêu là Úc Gia.

Sau khi cùng mình lên giường, anh lại nói, người anh yêu là Úc Gia.

Thật châm chọc biết bao! Đàn ông đều là như vậy ư?

Cố Dung điên cuồng nở nụ cười, nước mắt lại trào ra, thật lâu sau, cô ta lau nước mắt, đáy mắt chỉ còn lại hận ý khắc cốt ghi tâm.

Cô ta tìm vài tên lưu manh cưỡng hiếp Úc Gia, trong lòng cô ta độc ác nghĩ, Lâm Thế Quần không phải rất yêu Úc Gia sao, hiện tại để cô ta nhìn xem tình yêu đó sâu đậm tới cỡ nào.

Buổi tối cô ta ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Diệp Đạo, cô ta do dự thật lâu, cuối cùng vẫn đồng ý hẹn gặp Diệp Đạo.

Vẻ mặt Diệp Đạo có chút ngoài ý muốn: "Có chuyện tốt gì sao?"

Cố Dung nhìn hắn nghiêng đầu hỏi: "Đàn ông các anh có phải hay thích, cái loại phụ nữ thiê