
bất kỳ tình yêu nam nữ, chỉ có cảm kích.
Kiệt Thụy hơi sững sờ, sau đó đưa bàn tay ra vuốt đầu cô, gương mặt cưng chiều, đơn thuần bao hàm anh trai thương yêu đối với em gái.
"Lạc Anh, chúng ta chạy cùng nhau thôi."
Lạc Anh chưa trả lời đã bị Kiệt Thụy lôi kéo chạy, hai người chạy trốn trên bờ cát.
"A Kiệt Thụy, em còn chưa chuẩn bị xong đâu?" Lạc Anh bị anh lôi kéo chạy, ở trên bờ cát, vùng biển xanh thẳm tôn lên dưới ánh mặt trời. Một đôi trẻ tuổi đang đùa giỡn.
Từng cơn gió biển dễ chịu cuồn cuộn nổi lên, một bãi lại một ghềnh sóng cuộn dưới chân hai người, quần màu trắng của Kiệt Thụy đã bị thấm ướt rồi, gió biển thổi bay mũ của Lạc Anh.
"Kiệt Thụy, em mất cái mũ." Lạc Anh dừng lại sau đó nằm ở trên bờ cát nói, hoàn toàn không quan tâm mặt trời chói chang chiếu vào, thở hổn hển nói.
Kiệt Thụy khẽ nghiêng đầu, nhìn mồ hôi trên trán cô.
"Giống em còn không được sao."
Lạc Anh bĩu môi, sau đó ngồi dậy, lôi kéo Kiệt Thụy đi hướng trong nước. Kiệt Thụy hơi sững sờ.
"Em làm gì đấy? Anh còn không sống đủ đây này?" Kiệt Thụy nói giỡn, mặt cười mờ ám nói.
Lạc Anh đứng ở trên mặt nước, sau đó hắt nước biển lên người anh rồi Lạc Anh cười duyên.
"Ha ha ai cho anh đi. Ha ha" Lạc Anh vừa dội anh vừa nói.
"Trời, Lạc Anh, em thừa dịp người ta chưa chuẩn bị mà tập kích." Kiệt Thụy dùng cánh tay của mình che khuôn mặt anh tuấn, nhưng vẫn gặp họa, thân thể cũng đã ướt đẫm. Kiệt Thụy dứt khoát không để ý hình tượng, cũng bắt đầu hất nước biển giống như cô.
"A Kiệt Thụy, anh nhất định phải chết, lại dám dội em, nạp mạng đi!" Lạc Anh lung tung lau nước biển trên mặt, sau đó hai người liền bắt đầu trận chiến nước. Tràn ngập tiếng cười vui. Người chung quanh, từ đâu tới người đều có, cũng từ từ reo hò, cũng bắt đầu trận chiến nước giống bọn họ, sau dứt khoát tạo thành bè phái. Phụ nữ và phụ nữ thành một nhóm, đàn ông và đàn ông thành một nhóm. Người cô gái kia dốc sức đọ.
Nơi xa trong phòng tổng thống, Phàm Niệm Ngự đã đứng trước cửa sổ sát đất gần một giờ, từ lúc bọn họ đến bờ biển, nhìn dáng vẻ bọn họ vui chơi nô đùa vui vẻ, bao gồm Lạc Anh thâm tình hôn. Đôi mắt Phàm Niệm Ngự trở nên khát máu lạnh lẽo. Lục Tâm bên cạnh bị sợ đến cũng không dám nói chuyện. Cô có thể xác định, đó chính là trước mắt người đàn ông mình yêu nha đầu Lạc Anh kia không đối xử như vậy.
Lục Tâm đi tới bên giường, sau đó làm bộ rất kinh ngạc nói: "Haizz, đó không phải là bạn Lạc tổng sao? Hôm nay bất ngờ cho nghỉ chính là tự mình nghỉ phép chơi đùa." Lục Tâm vốn muốn nói tới bạn trai. Nhưng nhớ dạy dỗ đêm đó, cô không dám chọc giận người đàn ông này.
Phàm Niệm Ngự híp mắt, cảnh cáo liếc người phụ nữ bên cạnh, Lục Tâm bị sợ vội vàng cúi đầu, nhưng ánh mắt vẫn liếc đám người đang vui đùa trên bờ biển đối diện chơi kia.
Bàn tay Phàm Niệm Ngự nắm ly rượu từ từ buộc chặt, trên mu bàn tay hằn rõ mạch máu, đôi mắt âm u khóa trên bóng dáng cười duyên vui vẻ. Nhìn khóe miệng cô đầy hạnh phúc, anh có loại ý muốn hủy diệt, anh không cho phép cô cười cho người khác nhìn. Ai cũng không cho phép, chỉ có một mình anh có thể thưởng thức tất cả tốt đẹp của cô.
Lục Tâm nhìn Lạc Anh cùng Kiệt Thụy, cuối cùng len lén nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông bên cạnh, nhìn ly rượu trong tay anh, lúc cô dời đi, trong nháy mắt ly rượu bể tan tành, chất lỏng màu đỏ chảy xuôi xuống mu bàn tay, cũng không biết là rượu hay máu.
Lục Tâm run lên, nhìn gương mặt Phàm Niệm Ngự càng ngày càng hung ác, tràn đầy tàn nhẫn thô bạo thì cô nuốt nước miếng một cái.
"Niệm Niệm, anh không sao chứ?" Lục Tâm nhìn một mảnh kính cắm vào tay anh, khủng hoảng hỏi.
"Cút" Thanh âm bén nhọn lạnh lùng vang lên trong phòng.
Lục Tâm sợ hết hồn, nhưng cô còn hiểu rõ tính tình của anh, vội vàng cầm túi xách rời khỏi phòng, nhân cơ hội này cô cũng muốn đi dạo một vòng, dù sao đều không phải mình trả tiền.
Phàm Niệm Ngự buông tay trái vẫn còn rỉ máu xuống, hung hăng nắm quyền, đem mảnh kính đâm vào lòng bàn tay, có thể để cho người đàn ông này tự thương tổn mình cũng chỉ có Lạc Anh mà thôi. Sợ rằng trên thế giới này không còn người phụ nữ nào có thể khiến anh nổi cơn thịnh nộ như thế.
Phàm Niệm Ngự nhìn bóng dáng kia, anh khẽ cúi đầu, vài tóc rơi trên trán chặn lại tròng mắt của anh, không thấy rõ nét mặt anh như thế nào. Chỉ loáng thoáng nhìn thấy khóe miệng anh cong lên đường cong khát máu, độ cong hoàn mỹ lại mang theo cảm giác kinh hãi lòng người. Một đôi mắt lóe sáng lên, ác ma đang thiết kế cái gì? Chẳng lẽ anh muốn bẻ gãy cánh của Lạc Anh.
Bàn tay dính máu của Phàm Niệm Ngự nhẹ nhàng gạt tóc rơi trên trán, khóe miệng hiện nụ cười bí ẩn làm cho người ta nhìn liền rợn cả tóc gáy. Cuối cùng liếc bóng dáng Lạc Anh, xoay người rời khỏi trước cửa sổ.
*
Lạc Anh sung sướng chơi đùa trong nước biển không phát hiện mình đã đại họa lâm đầu rồi, cô còn vui vẻ chơi đùa, nói cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái. Một cô gái hướng tới hạnh phúc.
Lạc Anh cũng đã ướt hết, cô không có hơi sức khoát tay áo, dứt khoát nằm ở trong nước. Đầu đặt ở trên bờ cát, cảm giác bị sóng biển đẩy thật thoải