Old school Swatch Watches
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329490

Bình chọn: 9.5.00/10/949 lượt.

g lấy lòng một người phụ nữ.

Hắn dùng đầu lưỡi hôn bên tai cô, thỉnh thoảng còn liếm. Chọc cho An Tuyết Thần phát ra những tiếng rên rỉ yêu kiều. Ngay cả hắn cũng khống chế không nổi.

"Bảo bối, muốn không?" Thanh âm Phàm Ngự trầm thấp vang lên bên tai cô.

An Tuyết Thần cắn chặt môi, không để cho những tiếng rên rỉ phát ra ngoài.

Phàm Ngự mạnh mẽ dùng thêm sức, rốt cuộc với kỹ sảo điêu luyện của hắn cô thẹn thùng phát ra tiếng.

Cứ như vậy đi, cô cứ như vậy một lần nữa phóng túng chính mình, cô kiên trì tất cả cũng vì Giản Nam, cũng không phải lòng cô thanh cao, cô tự biết kiêu ngạo của mình dưới thân người đàn ông sẽ tan thành bọt biển.

"Em, em muốn." Cả khuôn mặt cô cũng đã nhuốm màu sắc kích tình. Gương mặt đỏ bừng, chỉ khiến người khác muốn cắn một cái.

Tay kia của Phàm Ngự lại hung ác. "Em muốn ai?" Thanh âm hắn bây giờ giống như ma chú. Tràn ngập lực hấp dẫn.

"Phàm, Phàm Ngự."

Nghe được câu trả lời động lòng người, hắn giống như mê muội, tiến thật sâu vào trong cơ thể cô. Hai người thoải mái rên. Thanh âm nam nữ giao hợp, cùng với tiếng rên của người phụ nữ, tiếng gầm nhẹ của người đàn ông, kết hợp hoàn mỹ không chê được. Tốt đẹp như vậy. Giống như một giai điệu trong bản nhạc hoàn mỹ.

Gió nhẹ nhàng thổi qua

Thổi vào lòng em

Em vẫn đứng nơi đầu đường biệt ly đợi anh

Không có một câu ngăn lại

Không một lý do

Chỉ có bóng dáng lướt nhanh theo thời gian

Hôm qua gặp nhau quá ngắn ngủi

Không dài như thiên trường địa cửu

Ngày mai của chúng ta còn quá xa

Không thể thay đổi hạnh phúc bên cạnh

Ngày ly biệt ơi!

Bầu trời xám xịt

Giấc mộng cũ vẫn bám lấy em

Dùng tay xua tan

Nhiều hơn nữa là sự dịu dàng

Không kìm nén được đau nhói trong lòng

Ngày mai của em

Là một ngày kia

Em mới có thể thôi nhung nhớ

Quên đi thời gian

Quên đi ngày hôm qua

Yêu hận không lặp lại nữa

Không có một câu ngăn lại

Không một lý do

Chỉ có bóng dáng lướt nhanh theo thời gian

Hôm qua gặp nhau quá ngắn ngủi

Không dài như thiên trường địa cửu

Ngày mai của chúng ta còn quá xa

Không thể thay đổi hạnh phúc bên cạnh

Ngày ly biệt ơi!

Bầu trời xám xịt

Giấc mộng cũ vẫn bám lấy em

Dùng tay xua tan

Nhiều hơn nữa là sự dịu dàng

Không kìm nén được đau nhói trong lòng

Ngày mai của em

Là một ngày kia

Em mới có thể thôi nhung nhớ

Quên đi thời gian

Quên đi ngày hôm qua

Yêu hận không lặp lại nữa

Ngày ly biệt ơi!

Bầu trời xám xịt

Giấc mộng cũ vẫn bám lấy em

Dùng tay xua tan

Nhiều hơn nữa là sự dịu dàng

Không kìm nén được đau nhói trong lòng

Ngày mai của em

Là một ngày kia

Em mới có thể thôi nhớ nhung

Quên đi thời gian

Quên đi ngày hôm qua

Yêu hận không lặp lại nữa

Quên đi thời gian

Quên đi ngày hôm qua

Yêu hận không lặp lại nữa

An Tuyết Thần thức dậy rất sơm, mặc dù tối qua trằn trọc mãi mới ngủ được. Nhưng một chút buồn ngủ cô cũng không có. Thay một bộ quần áo, cô đi đến ngồi lên chiếc xích đu. Tức giận nhìn mặt trời mọc. An Tuyết Thần hát bài《 Biệt ly mùa thu 》

Cô nhớ, thời gian mấy năm trước cách xa Giản Nam cũng là mùa thu. Cô nhớ lại lời nói tối hôm qua của Giản Nam ở party. Trong lòng đau nhói. Tại sao anh lại nói những lời như vậy. Anh đã thay đổi, không còn là anh của trước đây. Bất luận là có phải hay không, thì cô cũng không xứng với anh của trước đây nữa rồi. Điểm này có hiểu rõ.

Đột nhiên cảm thấy bả vai được sưởi ấm, vừa nhìn thấy khuôn mặt phúc hậu của vú Trương. An Tuyết Thần ngoảnh đầu lại, mỉm cười.

"Vú Trương, sao dậy sớm vậy."

"Ôi chao, tuổi tác đã cao, ngủ không nhiều." Vú Trương vừa xoa trán của mình vừa nói.

An Tuyết Thần kéo bàn tay ấm áp của vú Trương qua, nắm chặt. Đem cái đầu nhỏ của mình nép vào trong lòng vú Trương.

"Vú Trương, bụng của bà rất nóng." Thật sự rất ấm áp.

"Ha ha, nha đầu ngốc" Nói xong, liền nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô.

Phàm Ngự tắm xong, bước xuống lầu dưới thì nhìn thấy một màn này. Khóe môi giương lên. tạo thành đường cong dịu dàng.

"Tiểu thư, chúng ta nên vào nhà ăn sáng rồi" Vú Trương mụ dịu dàng nói. Nhưng người ở trong ngực lại không có phản ứng gì. Lại cảm thấy người trong ngực hơi nghẹn ngào.

"Tiểu thư, sao thế, tại sao lại khóc" Vú Trương đau lòng an ủi, nói.

An Tuyết Thần nằm trong lòng vú Trương, bởi vì ở đó có mùi vị của mẹ.

An Tuyết Thần nâng khuôn mặt nhỏ nhắn thương tiếc cực hạn lên, "Vú Trương, tôi muốn mẹ. Cũng may còn có bà bên cạnh tôi."

Vú Trương nghe xong cười khẽ. "Thì ra là tiểu thư đang nhớ nhà sao. Tiểu thư có phải cũng giống như người ta, muốn về nhà ngủ mấy ngày sao."

An Tuyết Thần cứ gật gật đầu. "Cha mẹ đã xuất viện, nhưng đã lâu rồi tôi chưa được gặp họ. Mặc dù thỉnh thoảng có gọi điện về nhà, nhưng tôi vẫn rất muốn ôm mẹ ngủ. Còn cha thì đọc báo. Những ngày tháng như thế càng lúc càng cách xa tôi, tôi cảm thấy hạnh phúc càng ngày càng xa vời."

Vú Trương nhìn cô, thấy ánh mắt trong suốt đầy rầu rĩ - u buồn.

"Tiểu thư, cô đã muốn trở về, vậy thì nói qua với thiếu gia, cô thấy có được hay không?"

Tuyết Thần nghe thấy có thể trở về nhà gặp cha mẹ, khuôn mặt khóc như mưa lộ