
Giờ phút này, cô nghĩ mình là chim hoàng yến. Bị nhốt trong cái lồng xa hoa. Mất đi tự do, mất đi phương hướng.
Cửa bị người đẩy ra. Cô cũng không phát hiện có người đi vào, chỉ đắm chìm trong thương cảm của chính mình.
Phàm Ngự đẩy cửa ra, nhìn thấy trên giường không có ai, nhìn theo hướng rèm che cửa sổ màu trắng bay lượn. Thấy An Tuyết Thần mặc váy dây, ngơ ngác ngắm nhìn bầu trời. Bầu trời xanh thẳm trong xanh.
"Sao lại dậy sớm vậy." Phàm Ngự nhẹ nhàng ôm An Tuyết Thần từ phía sau, vây trong ngực mình, cơ thể lạnh lẽo, kích thích thân thể Phàm Ngự.
An Tuyết Thần khẽ run rẩy, bởi vì hơi thở nguy hiểm này không cần nhìn, không cần nghĩ cũng biết nó tỏa ra từ ai.
"Em đã thức dậy, vậy thì thử quần áo xem có vừa người không." Thấy An Tuyết Thần không để ý đến mình, trên mặt hiện lên sự lạnh lẽo. Từ trước đến nay những người làm trái lại ý hắn đều không có kết quả tốt đẹp.
An Tuyết Thần chậm chạp bị hắn đẩy mạnh vào phòng thử quần áo. Mặc cho các cô gái vì cô mà mặc quần áo hay trang điểm. Một lần nữa bọn họ lại đẩy cô vào trong người Phàm Ngự. An Tuyết Thần không để ý đến toàn bộ quá trình này.
An Tuyết Thần cảm thấy tầm mắt nóng rực của hắn, trì độn ngẩng đầu lên nhìn hắn. Chỉ nhìn thấy ngọn lửa rừng rực * *. Đốt cháy một đôi mắt lạnh lẽo.
Phàm Ngự tiến lên một bước, hung hăng kéo An Tuyết Thần vào trong ngực mình. Hành động bất ngờ của hắn hù dọa đến An Tuyết Thần, khiến cô kêu thành tiếng.
"A, anh, anh làm gì vậy?" An Tuyết Thần sợ hãi nhìn hắn.
Đôi tay lạnh băng của Phàm Ngự nhẹ vuốt ve gương mặt trắng hồng của An Tuyết Thần. Ngón tay di động theo gương mặt cô rơi xuống đôi môi, và cũng lộ ra rãnh ngực thật sâu. Mạnh mẽ chịu đựng * *.
"Bảo bối, em thật đẹp." Hơi thở bất ổn của Phàm Ngự khẽ mở miệng nói. Chính xác đây là lời nói thật. Bây giờ cô rất đẹp. Rất quyến rũ. Rất xinh đẹp. An Tuyết Thần nhìn gương mặt đè nén của hắn. Xoay người nhìn chính mình trong gương. Quả thật rất kiều mỵ. Bộ dạng cô như vậy có thể quyến rũ tất cả đàn ông trên trái đất. Áo ngực màu đen, lưng trần, váy ren bó sát người. Váy ngắn không dài đến đầu gối, đem vóc dáng khêu gợi của cô lộ ra ngoài gần như trần truồng. Đang ngắm nhìn gương mặt thanh thuần của mình bỗng trở thành quyến rũ mê người. Trang phục cô dâu mà cô mặc thật lộng lẫy kiều mị. Nhưng An Tuyết Thần lại tưởng như là đang đi vào địa ngục quyến rũ vậy.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần trong gương. Một đôi tay không an phận luồn vào trong váy. Nhẹ nhàng vuốt ve cái mông cô. Liếm lỗ tai cô. Trêu chọc đến khi gương mặt An Tuyết Thần ửng hồng.
"Ha ha, bảo bối, sao em vẫn còn nhạy cảm như vậy. Bất luận cùng em XXOO bao nhiêu lần thì em vẫn dễ dàng thẹn thùng như thế." Dứt lời, không quên liếm vành tai cô.
Phàm Ngự xoay cô lại, hôn môi cô, từng bước xâm nhập. Đoạt lấy hương thơm trong miệng cô. Biết mình khống chế không nổi nên mới không buông tha người phụ nữ trong ngực.
"Bảo bối, em làm anh không cưỡng lại được." Đôi mắt Phàm Ngự đã sớm * * chiếm đoạt. Thở hổn hển nói.
An Tuyết Thần được buông lỏng, ra sức hô hấp không khí.
Phàm Ngự nâng cái cằm hơi nhọn của cô lên.
"Tối nay, em nhất định là người phụ nữ sáng chói nhất."
An Tuyết Thần tránh tầm mắt hắn. Cô biết. Cô biết, cô chỉ cố ý. Nhưng có biện pháp gì đây. Không có cách nào, chỉ có thể mặc cho hắn nhục nhã mình. Bẻ gãy hai cánh tay của cô. Chỗ nào cũng không được đi. Hắn luôn theo sát giam cầm bước đi của cô. .
"Đi thôi." Dứt lời liền ôm An Tuyết Thần bước từng bước rời khỏi biệt thự nghĩ muốn đi hướng tới party đính hôn. Nơi đó chính là chỗ làm cô hít thở khó khăn.
An Tuyết Thần ngồi trên xe cực kỳ khẩn trương, cô sợ hãi, cô nghĩ rằng mình sẽ không thể kiên trì đến khi kết thúc party. Càng sợ hơn chính là người đàn ông bên cạnh cô, người đàn ông giống như quỷ Satan. Có một đôi sắc bén như chim ưng.
Trước mắt nguy nga lộng lẫy. Căn biệt thự lấp lánh ánh vàng. Người ở bên trong. Cũng chói mắt như thế. Còn nhớ rõ. Giản đại ca đã từng nói. Anh muốn cho Tuyết Nhi một hôn lễ hoàn mỹ. Nhưng hôm nay thì sao?
Hôm nay, cô tới tham dự hôn lễ của người đàn ông qan trọng nhất trong cuộc đời cô. Thật đáng buồn khi cô dâu không phải là cô.
Phàm Ngự nhìn cặp mắt trong suốt – bi thương của An Tuyết. Chân mày đẹp đẽ hơi nhíu nhíu. Chủ mưu - hắn có âm mưu.
"Bảo bối. Chúng ta đi thôi. Không được làm tôi mất mặt." Phàm Ngự đem bàn tay bé nhỏ của cô khoác lên khủy tay của mình. Sau đó kề sát nhau cùng bước đi. Giống như mang thiên sứ xuống địa ngục vậy.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự. Cô biết lời nói của hắn là cảnh cáo. Cảnh cáo cô không được làm ra chuyện gì quá quắt khiến hắn mất thể diện.
Đi vào trung tâm tòa nhà. Thì nhìn thấy. Giản Nam toàn thân trắng muốt. Giản Nam giống như ánh mặt trời mặc lễ phục màu trắng. Chói mắt như thế. Cũng cảm thấy cô không thể chạm tới anh. Cách cô rất xa.
Một động tác nhỏ như thế. Suy nghĩ, sao có thể chạy thẳng vào mắt Phàm Ngự. Khóe miệng nâng lên một nụ cười xấu xa. Thẳng tắp chiếu đến một cặp vị hôn thê đang cùng nhau chào hỏi khách.
An Tuyết Thần kéo cánh t