Polaroid
Nhận Tội Với Em

Nhận Tội Với Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322690

Bình chọn: 9.5.00/10/269 lượt.

n sang sâu, từ dịu dàng rồi

chuyển thành cuồng dã.

Tối nay, anh muốn từng chút từng chút dò xét mọi nơi trên cơ thể ngày đêm mong nhớ này, tìm về yêu

thương đã quen thuộc giữa họ.

Ánh trăng ngoài cửa sổ, chiếu rọi

lên hai bóng hình đang quấn quýt, đêm vẫn còn rất dài. Tương lai thuộc

về hai người họ, từ tối nay sẽ là một khởi đầu mới.

*****

Đường Sĩ Thành dự định đi chuyến bay vào buổi chiều, sau bữa ăn sẽ khởi hành, Thiên Tầm nấu xong cơm trắng, cùng với mấy món ăn gia đình, bày sẵn ra

bàn, chờ anh động đũa.

An Mật Nhi đã là khách quen ở đây, chỉ cần có thời gian rãnh, cô nhất định sẽ đến , Đường Sĩ Thành vẫn nghĩ là cô

tới tham gia náo nhiệt, chứ không thể ngờ rằng, thật ra cô đến đây

để xem"Phim bộ" , hôm nay nam chính phải đi xa, trong lòng nữ chính lưu luyến, nhưng không biểu hiện lên mặt, ngược lại nam phụ là người buồn

rầu nhất, núp ở trong phòng không chịu ra.

Bữa ăn này chỉ có ba

người bọn họ thưởng thức, sau khi cơm nước xong, Thiên Tầm giống như

thường ngày, thu dọn chén bát, bê vào phòng bếp để rửa, Đường Sĩ Thành

cũng đi vào theo muốn giúp một tay, nhưng bị cô cự tuyệt.

"Đã đến lúc rồi, anh nên đi đi." Cô thúc giục.

“Muốn đuổi anh đi như vậy à?" Anh không vui, tuy không muốn nhìn thấy cô khổ

sở, thế nhưng khi cô không khóc đến chết đi sống lại, trong lòng vẫn có

chút mất mác.

Phụ nữ độc lập thì tốt, nhưng quá độc lập thì không được.

Thiên Tầm bị anh làm cho dở khóc dở cười."Em sợ làm trễ thời gian của anh,

khiến anh không kịp lên máy bay, anh còn trách em. Xe của công ty đã đợi ở bên ngoài rồi, nếu bị trễ, để xem anh làm thế nào!"

Đúng là nên đi, Đường Sĩ Thành biết không thể trì hoãn nữa, vì vậy kéo cô vào trong ngực, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

"Nửa tháng này, em sẽ "ngoan ngoãn ’ sao?"

"Ngoan ngoãn cái gì, nghe không hiểu." Cô cố ý giả bộ ngu.

"Thiên Tầm."

"Được rồi được rồi, em đồng ý với anh, được chưa? Anh yên tâm đi!" không biết bắt đầu từ khi nào, người lề mề không dứt khoát lại biến thành anh rồi?

Đường Sĩ Thành liên tục dặn dò, lại tặng cô một nụ hôn triền miên nóng bỏng,

mới lưu luyến không rời ra khỏi phòng bếp, xách hành lý, chuẩn bị rời

đi.

"Sĩ Thành."

Anhquay đầu lại."Hả?"

"Lên đường

bình an. . . . . . anh. . . . . . nhất định phải chăm sóc thật tốt cho

mình đó." gương mặt của cô đỏ hồng, hiện rõ một mảnh xuân ý nồng nàn.

"Biết rồi, em cũng vậy." anh nở một nụ cười tuấn lãng, biến mất sau cách cửa đang đóng lại. An Mật Nhi ngồi trên

ghế sa lon, nhìn hành động của hai người, mặt lộ vẻ nghi ngờ, bởi vì

phản ứng của Thiên Tầm đột nhiên trở nên thân thiện, so với mấy ngày

trước mà nói, quả thật giống như hai người khác nhau.

Sau khi

Đường Sĩ Thành rời đi, cô đi về phía Thiên Tầm, phát hiện môi cô ấy sưng lên rất khả nghi, dễ dàng nhận ra đây ra là chứng cứ bị một sắc lang

nào đó giày xéo.

"Cậu cùng anh ta hòa hợp lại rồi hả ?"

Thiên Tầm xoay người, không chút che giấu tâm tình của bản thân, kích động ôm lấy Mật Nhi, nóng lòng muốn chia sẻ tin tức cùng bạn tốt, nhưng cuối

cùng, chỉ có thể vừa phun ra mấy chữ đứt quãng.

"Mật Nhi! Sĩ Thành anh! Anh!"

"Nhìn cậu kích động kìa, có lời gì từ từ nói."

Vành mắt Thiên Tầm hồng hồng "Anh ấy cầu hôn với mình rồi. . . . . ." Cô vui đến phát khóc, thanh âm cũng khàn khàn.

Mật Nhi sửng sốt."Thật?"

"Ừ!" Cô dùng sức gật đầu."Là thật, tối hôm qua, chính miệng anh ấy nói với mình đấy!"

Mật Nhi từ trước đến giờ luôn là người tỉnh táo cùng lí trí, đôi mày thanh tú của cô nhíu chặt, nửa tin nửa ngờ.

"Anh ta thật muốn kết hôn với cậu?"

"Ừ! Anh ấy còn nói, chờ nửa tháng sau trở lại, sẽ đi miền Nam, đến nhà mình cầu hôn!"

"A. . . . . . Chúc mừng. . . . . ."

Không nghĩ tới tên Đường Sĩ Thành này thật sự cầu hôn với Thiên Tầm? Cô cảm

thấy rất khó tin, nhưng nhìn thấy Thiên Tầm vui như vậy, cô cũng không

muốn dội xuống một gáo nước lã.

Chỉ là, tam giác tình cảm cứ như vậy kết thúc sao? Làm cho người ta có cảm giác vẫn chưa được thỏa mãn . . . . . .

"Đúng rồi, tại sao Sammy cứ ở trong phòng không chiu ra vậy?" Thiên Tầm không hiểu, cũng không biết tính khí gì của Sam¬my lại phát tác nữa?

Mật Nhi nhướng mày, nhẹ nhàng nói."Thói quen thôi, đừng để ý đến anh ấy."

Dĩ nhiên tên kia không chịu ra ngoài rồi, hiện tại chắc là đã khóc đến

sưng cả hai mắt, Đường Sĩ Thành đi công tác nửa tháng, người thương tâm

nhất chính là anh! Mật Nhi nhìn về hướng khác, tránh cho mình không cẩn

thận bật cười.

Thiên Tầm vuốt vuốt hai gò má nóng bừng vì hưng phấn, há miệng nói không ngừng.

"Vẫn là đàn ông thì sẽ hiểu nhau nhất, chúng ta tốn nhiều thời gian như vậy, suy nghĩ nhiều biện pháp đến thế vẫn không được, anh ấy lại chỉ cần ra

chủ ý để ba người ở chung, liền dễ dàng biến mộng đẹp của mình thành sự

thật, mình thật sự nên cám ơn anh, nhờ có anh ấy, rốt cuộc mới khiến Sĩ

Thành thay đổi tâm ý, không hề bài xích kết hôn nữa, bây giờ mình sẽ đi

thông báo cho anh ấy tin tức tốt này!"

"Không cần." Mật Nhi nhanh nhẹn duỗi tay, kéo cô trở lại.

"Tại sao?"

"Anh ấy nói với mình rất mệt, hôm nay muốn ngủ muộn một chút,