Duck hunt
Nhận Tội Với Em

Nhận Tội Với Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322720

Bình chọn: 7.00/10/272 lượt.

gược lại mang theo nhiều lo lắng,

thẳng thắng đối mặt với thất bại của mình. Trong quá khứ, người đàn ông

có tên là Đường Sĩ Thành kia, chưa bao giờ để lộ mặt yếu ớt trước bất kì ai.

Cô kinh ngạc, nhưng lại phát hiện. . . . . . mình vô cùng

thích anh như vậy, bởi vì điều này đại biểu, lòng của hai người ngày

càng gần nhau.

"Nhìn anh chật vật như vậy, em còn cười?"

Thiên Tầm cố gắng nén lại, ngẩng cao cằm, hừ nói: “Vậy làm sao?"

"Tối thiểu. . . . . . cũng nên cho anh một chút đồng tình, ngày mai sẽ xuất

ngoại, anh phải lấy hết dũng khí, mới có thể nói với em những lời này."

Thái độ của cô mềm đi, thật ra thì anh không cần nói, cô cũng hiểu được,

bình thường có tên Trình Giảo Kim âm hồn bất tán như Sam¬my, cô và Sĩ

Thành căn bản không có cơ hội đơn độc ở chung, nể tình anh khổ cực lẻn

vào, thôi, cho anh cơ hội vậy! Hơn nữa cũn khó có lúc cô bị anh chọc

cười, quan trọng là, cô. . . . . . cũng rất muốn biết rốt cuộc anh muốn

nói gì với cô?

Thiên Tầm không giãy dụa nữa, an tĩnh nhìn anh, hơi thở cùng nhiệt độ quen thuộc, khiến quá khứ ngọt ngào như đang trở lại. Cô không giãy giụa, chính là nguyện ý nghe anh nói.

Đường Sĩ Thành hít sâu một hơi, mới nhẹ nhàng cất lời, trải qua mấy ngày nay, trong lòng anh có vô vàn cảm khái cùng hối tiếc.

"Anh. . . . . ." anh thất bại nhìn cô thừa nhận."Anh rốt cuộc hiểu rõ, mình không bằng người ta ở chỗ nào rồi."

Anh thừa nhận mình thua dưới tay một người đàn ông khác, điều nay đối với

một người mắt luôn luôn để trên đầu, tự tin như anh mà nói, chính là

việc lớn.

Thiên Tầm không thể tưởng tượng nổi, nhìn chằm chằm anh “Anh hiểu?"

Đường Sĩ Thành gật đầu, cả đời anh đều lên tòa án biện luận vì người khác, mà bây giờ, đối mặt với sự khiêu chiến lớn nhất trong cuộc đời, anh biện

luận vì chính mình.

"Anh phụ em, cũng tin chắc, sẽ không bao giờ

tìm được một người đáng giá để anh yêu giống như em nữa, chỉ cần nghĩ

tới sẽ mất em, anh liền cảm thấy sợ hãi , tuy anh không phải là người

đàn ông hoàn mỹ nhất, nhưng anh rất muốn yêu em thật tốt, thậm chí. . . . . . dùng thời gian cả đời. Ngày mai, anh phải đi, nhưng anh rất lo

lắng, sau nửa tháng, khi trở lại, kết quả nhận được lại là…là mất đi em, như vậy chắn chắn anh sẽ phải nuối tiếc cả đời."

Thiên Tầm nhìn

anh, hô hấp bắt đầu dồn dập, cô sợ cũng rất lo lắng sự mong chờ của mình thất bại, hiểu lầm ý tứ anh đang muốn biểu đạt.

"Anh muốn nói cái gì?"

Đường Sĩ Thành nhìn cô thật sâu, chậm rãi cúi mặt xuống, hơi thở nóng rực phả ra, nói nhỏ mấy lời bên tai cô, nói ra lời cam kết cho tới bây giờ, anh vẫn không chịu, cũng không dám thốt lên.

Thiên Tầm trợn to mắt, nhỏ giọng hô: "Anh. . . . . . nghiêm túc sao?"

Anh gật đầu, lòng bàn tay ấm áp, xoa lên gương mặt mềm nhẵn như nước của cô.

"Anh nghĩ trong cuộc đời này, trừ em ra, không ai có thể làm cho anh hạ

quyết tâm, nói thật. . . . . . đối mặt với hôn nhân, anh rất không tin

tưởng vào bản thân mình, có lẽ là do tư tưởng qua nhiều năm đã thâm căn

bén rễ, nên trong thoáng chốc muốn thay đổi rất cần một chút thời gian

thích ứng, nhưng mà anh lại vô cùng xác định, nếu như mất đi em, anh

nhất định sẽ khổ sở cả đời, thay vì như thế. . . . . ." gương mặt anh

hiện mạo vốn có của luật sư, nghiêm túc nói: "Vậy anh tình nguyện dùng

pháp luật trói chặt em."

Cô bật cười, khó nén hưng phấn cùng kích động đưa tay lên ôm cổ anh, rõ ràng chỉ là kết hôn, người này lại muốn

dùng pháp luật vô tình để hình dung.

Không sao, cần chi phải để ý cách nói của anh, tóm lại, cô vô cùng, vô cùng, cam tâm tình nguyện bị

anh trói. Cô yêu, cô nghĩ, cô hận không thể bị anh trói chặt, cô chờ

những lời này đã quá lâu, ngay cả nằm mơ cũng muốn.

Mắt thấy giai nhân nhiệt tình ôm chặt lấy mình, động tác này, đại biểu sự vui mừng

cùng tha thứ trong lòng cô, đón nhận đề nghị của anh.

"Em đồng ý?" Anh hỏi rất cẩn thận, cô cũng nhiệt tình hồi đáp.

"Dĩ nhiên, em hận không thể gả cho anh ngay lập tức, vui mừng đến không chờ nổi rồi, làm sao không đồng ý chứ, nhưng em cảnh cáo anh, lời đã nói ra khỏi miệng thì không thể đổi ý, nếu đổi ý, cả đời em cũng sẽ không tha

thứ cho anh!"

Đường Sĩ Thành thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng

thẳng, vào lúc này mới nhẹ giãn ra, không uổng phí anh lẻn vào như một

tên trộm, thật may là không bị đá ra khỏi cửa một cách bi thảm.

"Để cho em bị người đàn ông khác theo đuổi, anh mới thấy hối hận đấy, em cũng biết, anh gấp đến nỗi tóc cũng sắp bạc hết rồi."

Cô ôm anh, vùi mặt ở trong lòng anh cười khanh khách, thật ra thì cô và

Sam¬my không có kết giao, chỉ là. . . . . . hay trước hết không nói với

anh, để cho anh ôm tâm tình run run rẩy rẩy, mới có thể biết cách quý

trọng cô, cô nha, vẫn muốn hưởng thụ loại tư vị thắng lợi này thật tốt.

Hiện tại anh có thể danh chánh ngôn thuận hôn cô rồi chứ? Đã rất lâu rồi anh không được nếm mùi vị của cô.

"Thiên Tầm. . . . . ."

Môi của anh, ở trong bóng tối đã tìm được hai mảnh mềm mại, không cần quá

nhiều ngôn ngữ, khát vọng cùng nhớ nhung đối với cô, sau khi được bỏ

lệnh cấm liền tận tình phát tiết, từ cạ