
ất sắc hơn nhiều, nhưng người ta sao có thể ghét chính bản thân mình được. Tôi vĩnh viễn vẫn là Hạ Tiểu Mễ, không thể làm Lư Dĩ Sương được, tôi biết rất rõ điều đó. Cho dù Hạ Tiểu Mễ đó có rất nhiều tật xấu, rất nhiều thiết sót thì tôi vẫn mong mình là Hạ Tiểu Mễ.
Nhưng mà, cô nàng Hạ Tiểu Mễ đó, lại chẳng thể ở bên Lâm Hạo Hải giống như bây giờ, ngồi cạnh nhau thân mật không chút khoảng cách, người ngoài nhìn vào là một đôi trai tài gái sắc, cho dù có sánh bước với Lâm Hạo Hải trước mặt đám đông soi mói thì tôi cũng rất tự tin. Nhưng nếu là Hạ Tiểu Mễ… tôi không biết liệu có được không.
Tôi một mặt thì vô cùng hoài niệm thân thể vốn có của mình, một mặt lại rất sợ hãi cái thân thể không thể ở bên Lâm Hạo Hải đó, tôi bây giờ, quả thật là hỏng bét rồi.
Lại còn đến mức muốn chiếm lấy thân thể của Lư Dĩ Sương, chỉ để được ở bên Lâm Hạo Hải… Nói thật thì, tôi cũng rất xấu hổ vì bản thân mình.
Tin là Lâm Hạo Hại cũng nhất định sẽ thấy thế…
Quả nhiên, mặt Lâm Hạo Hải đã trở nên khó coi vô cùng, lúc trước anh ta có tức giận cũng không thấy đến mức này.
Lâm Hạo Hải: “Chỉ vì cô thấy Lư Dĩ Sương hơn mình về mọi mặt? Thế nên cô muốn từ bỏ thân phận Hạ Tiểu Mễ của mình?”
Xem đi… anh ta quả nhiên khinh thường tôi.
Trong mắt Lâm Hạo Hải, tôi nhất định giống như một tên quê mùa đói rách đến được cung điện nguy nga tráng lệ rồi, vì may mắn mà được người người tốt bụng tiếp đãi, kết quả lại muốn ở lì đó không đi.
Tôi không dám nhìn Lâm Hạo Hải, cúi đầu nói: “Đúng thế. Chẳng lẽ anh không thấy thế sao! Bây giờ tôi ngồi cạnh anh, chẳng lẽ anh không thấy vui mừng sao?! Anh xem, tôi xinh đẹp thế này, tôi là người yêu anh! Lẽ nào anh muốn tôi biến trở về một dạng chẳng có gì đặc biệt à? Bất luận là hình thể, dung mạo, gia thế đều kém hơn rất nhiều, anh thích thế à?!”
Càng nói tôi càng kích động, giọng cũng to hơn rất nhiều.
Lâm Hạo Hải nhìn tôi, tôi đoán anh ta cũng đã tức giận đến một mức độ nào đó rồi nên lại càng thấy im lặng. Cuối cùng anh ta nói: “Hạ Tiểu Mễ, rốt cuộc cô nghĩ gì về bản thân mình? Nghĩ gì về tôi?”
Tôi sững ra, hoàn toàn không hiểu lời này của anh ta có ý gì, chỉ đành cứng miệng: “Sao tôi biết được anh nghĩ gì! Nếu mặt anh không nghiêm túc thì là đen sì, có bao giờ nói cho tôi biết anh nghĩ gì đâu! Sao tôi biết được có phải anh thấy tôi phiền phức không, làm sao tôi biết được tại sao anh lại muốn tôi và Lư Dĩ Sương đổi thân thể cho nhau?!”
Lâm Hạo Hải hít sâu một hơi, tay phải siết chặt cằm tôi. Mắt thấy người đang áp lại gần, đến lúc khoảng cách giữa hai mũi cũng chỉ còn khoảng một centimet… thì đột nhiên anh ta dừng lại.
Lâm Hạo Hải nhìn chằm chằm vào tôi, âm trầm nói với tôi: “Trước hết cô phải làm rõ tại sao tôi lại hy vọng cô trở lại làm Hạ Tiểu Mễ, đến lúc đó cô sẽ biết tôi mong hai người đổi lại sớm đến mức nào.”
Nói xong, thả tôi ra, tắt máy tính bảng, trực tiếp quay người ôm gối ng箍
Tôi ngây ra nhìn bóng lưng Lâm Hạo Hải, suýt nữa thì bật khóc. Đồ chết tiệt nhà anh, anh xem tôi là ngu ngốc thật đấy à? Đương nhiên tôi biết vì sao anh muốn tôi biến trở lại thành Hạ Tiểu Mễ rồi, chính bởi vì biết nên tôi mới hiểu anh muốn chúng tôi đổi lại thân thể cho nhanh đến mức nào chứ!
Mà cũng vì thế nên tôi mới đau lòng đấy, có biết không hả!
Nếu tôi chẳng biết gì giống như lúc ban đầu, sao tôi có thể đau khổ, sao có thể muốn chiếm dụng thân thể của Lư Dĩ Sương chứ…
Tôi cắn môi, cố gắng làm cho bản thân có vẻ thờ ơ, sau đó quay người, cũng ôm lấy gối của mình nằm trên giường nghỉ ngơi… Nói thì nói thế, nhưng thực ra là không thể dỗ giấc được…
Đêm càng lúc càng sâu, xung quanh cũng im lặng không tiếng động, tôi dường như có thể nghe được tiếng hít thở của Lâm Hạo Hải. Tôi cách Lâm Hạo Hải thật sự không xa, nhưng… tôi thấy đây là lần hai chúng tôi xa cách nhau nhất từ trước tới giờ.
Người tham lam sẽ gặp báo ứng đấy, Hạ Tiểu Mễ.
Anh ta đã giúp mày vô điều kiện bao nhiêu việc như thế rồi, mày còn không biết đủ à?
Mày sẽ gặp báo ứng thôi, Hạ Tiểu Mễ. Mất ngủ gần suốt cả đêm, tôi cứ mơ hết ác mộng này đến ác mộng khác, lúc thì mơ thấy Lâm Hạo Hải lái xe phía trước, tôi đuổi theo sau, còn mặc bộ váy cưới của Lư Dĩ Sương hôm trước. Lâm Hạo Hải thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, hét to: “Đừng có đuổi nữa được không! Cô phiền chết được!”, sau đó tăng tốc phóng vọt đi, hất một đống bụi vào mặt tôi.
Lúc thì mơ thấy tôi trở lại thành Hạ Tiểu Mễ, Tiền Chấn Hựu đi sau lưng tôi làm nhàm suốt về chuyện cậu ấy yêu tôi. Tôi thờ ơ nghe cậu ấy nói, bỗng nhiên Tiền Chấn Tá đột nhiên xuất hiện, bắt lấy tôi rồi chạy. Tiền Chấn Hựu lập tức giữ lấy tôi. Thân thể tôi bị hai người đó giằng co như muốn đứt lìa, hét lên một tiếng “Bỏ ra!” Kết quả hai người đó giống như giật mình, đồng thời thốt ra “Hóa ra là Hạ Tiểu Mễ!”, sau đó chuồn nhanh như chớp, bỏ lại tôi câm nín đứng đờ chỗ cũ.
Giấc mơ cuối cùng, là tôi đứng trước gương, ánh mắt mơ hồ nhìn thân thể mình phản chiếu trên đó. Rất lâu rất lâu sau lại đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc, ít ra cũng đã trở lại thành bản thân mình, đang định cười an ủi bản thân thì hình ản