80s toys - Atari. I still have
Nhất Dạ Thâu Hoan

Nhất Dạ Thâu Hoan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324350

Bình chọn: 8.5.00/10/435 lượt.

h nha.

***

Theo gã sai vặt tiến vào bao sương, ta trông thấy một nam tử lớn lên dị thường tuấn mỹ. Hắn một thân hoa phục, chiết phiến nhẹ nhàng lay động. Dáng tươi cười hòa ái dễ gần, khiến hắn giống như gió xuân.

Mặc dù từ trên người hắn không nhìn ra bất cứ vẻ gì đáng sợ, thế nhưng ta lại cảm thấy sởn tóc gáy. Tựa hồ có một cổ máu tươi nồng đậm đang phóng tới trước mặt.

Thấy chúng ta đi vào, hắn khoát tay ý bảo gã sai vặt ra ngoài, khuôn mặt tươi cười đứng lên, thu chiết phiến lại, chắp tay nói, “Vậy ra vị này chính là Hạ cô nương Dạ Phượng.” Trong nhát mắt hắn cúi đầu, ta phát hiện trong mắt hắn có một tia lạnh lùng. Cuối cùng ta cũng hiểu mùi máu tươi nồng đậm là từ đâu mà có.

“Công tử không cần khách khí.” Ta vô tình thối lui vài bước, thản nhiên nói, “Chẳng hay công tử tìm ta là có việc gì?” Khẽ phát tay áo, bột phấn nhàn nhạt rơi vào trong rượu và thức ăn.

Hắn vẫn cười đến dị thường thân thiết như cũ, “Tại hạ luôn luôn thưởng thức anh hùng hào kiệt, thế nên, muốn mời cô nương uống chén rượu nhạt, mong Hạ cô nương nể mặt.” Chỉ là uống rượu thôi sao? Tìm Dạ Phượng uống rượu? Buồn cười.

Ta chậm rãi ngồi xuống, nhìn thẳng vào hắn, “Công tử có gì xin cứ nói thẳng, Dạ Phượng không thích quanh co dài dòng.” Mở tiệc chiêu đãi Dạ Phượng, ngoại trừ giết người còn có thể làm gì?

Hắn thỏa mãn gật đầu, “Tốt, Dạ Phượng quả nhiên là người sảng khoái.”

Ta diện vô biểu tình, đôi mắt trống rỗng vô thần, “Giết ai? Giá cả.” Sát thủ nên có phong thái của sát thủ.

Hắn mỉm cười, chậm rãi từ trên người móc ra một tấm ngân phiếu đặt lên bàn, “Phần thừa.”

Ta khẽ liếc mắt, nhìn thấy chữ một vạn lượng, “Công tử hào phóng.”

Hắn thoáng chốc ưu nhã, “Chỉ cần Hạ cô nương thay ta làm việc, muốn gì được đó.” Dạ Phượng ta là loại người thấy tiền sáng mắt hay sao?

Ta không nhìn đến ngân phiếu, thản nhiên nói, “Giết ai?”

“Không hổ danh là Dạ Phượng, quả nhiên có phong phạm của cao thủ.” Hắn dùng chiết phiến đẩy ngân phiếu, đặt ở trước mặt ta, nhẹ nhàng nói, “Ta muốn Mộ Dung gia biến mất.”

Ta chớp mắt một cái, khẩu khí trở nên rất nguy hiểm, “Tại sao?” Giết Mộ Dung gia? Tại sao? Hắn là ai? Đến tột cùng là có mục đích gì?

Hắn chậm rãi hớp một ngụm rượu, “Không cần hỏi tại sao, đến khi sự thành, chỉ cần ngươi nói, ta đều có thể cho.”

Ta dùng hai ngón tay kẹp lấy ngân phiếu, lạnh nhạt cười rộ lên, “Công tử, người chết sẽ không có nhiều yêu cầu lắm.” Đến khi sự thành, ta tám chín phần mười sẽ biến thành người chết.

Hắn liếc mắt nhìn ta, cười ha hả, “Tốt, tốt, ta thích người thông minh.”

“Nếu đã vậy, tại sao ta phải thay ngươi làm việc?” Hắn có thể mời ta giết cả nhà Mộ Dung, cũng có thể thỉnh những người khác tới giết ta.

Hắn bỡn cợt dùng chiết phiến nâng cằm ta lên, bên tai ta nhẹ giọng nói, “Dạ Phượng cô nương, người ta giết đều là những kẻ không biết điều, nếu cô nương thông tuệ như vây, sao ta lại giết cô nương được?” Thỉnh sát thủ mà còn tán gái?

“Vậy sao?” Ta cười nhạt.

“Trong vòng ba ngày, ta không muốn nhìn thấy Mộ Dung Quyết, Lục Thanh Nhã, Mộ Dung Phong Vân, Mộ Dung Tử Lung…” Trong vòng ba giây, Mộ Dung Tử Lung không muốn nhìn thấy hắn.

“Ta cũng không chấp nhận vụ làm ăn này của ngươi.” Dạ Phượng ta dù có tham, cũng không vì tiền mà giết chính mình.

“Nếu như cô nương không đồng ý, e rằng không bước ra khỏi cánh cửa này.” Giọng nói hắn vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng lại giống như lưỡi đao sắc bén bao vây trong tơ lụa.

Ta nheo mắt lại, “Ta không nhận vụ làm ăn này, thế nhưng, cũng muốn từ cánh cửa này bước ra.” Dạ Phượng ta lại bị hù dọa sao.

“Dạ Phượng cô nương, cô nương nên suy xét rõ ràng.” Ngón tay thon dài của hắn xẹt qua khăn che mặt của ta.

Ta thuận thế nắm lấy tay hắn, ý vị sâu xa nói, “Công tử, cần phải suy xét rõ ràng là ngươi mới đúng.” Hạ Tử Lung ta há lại là trái hồng nhuyễn bị người ta xâu xé.

“Ngươi…” Ta vừa dứt lời, chỉ thấy hắn ôm bụng, rên rỉ ngồi trên ghế, “Ngươi hạ độc lúc nào?”

“Vừa bước vào cửa, thuận lợi hạ độc trong chén của ngươi.” Từ nhỏ tiếp thu đủ mọi kiểu dáng huấn luyện, ta đối với sát khi phi thường mẫn cảm. Từ khi bước chân vào cửa, ta tin tưởng trực giác của mình, hắn là địch, không phải bạn.

“Ngươi muốn thế nào?” Hắn gian nan ngẩng đầu, ôm bụng, “Giải dược.”

“Ngươi nói đưa thì ta đưa sao?” Ta mỉm cười, “Ta đây chẳng phải là rất mất mặt?”

“Cho ta giải dược, ta thả ngươi đi.”

Ta cười lạnh khinh thường, “Quả nhiên, người xấu đều sợ chết. Mà ngươi, chính là thuộc loại xấu đến tận xương tủy.”

Hắn cắn răng, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, “Cho ta.”

Ta lạnh lùng liếc hắn một cái, “Cho cái gì? Lời này của ngươi nên nói với kỹ nữ mới đúng.”

“Ngươi…” Hắn bị ta chọc tức đến nhức đầu hoa mắt, nhưng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Ta không nhanh không chậm từ trong người lấy ra một viên dược hoàn, chia làm hai nửa, một nửa đặt ở trên bàn, còn một nửa giữ lại, “Cho ngươi phân nửa trước, chờ sau khi ta rời khỏi đây, tự nhiên sẽ phái người đưa một nửa còn lại tặng cho ngươi.”

“Ta tại sao phải tin tưởng ngươi.”

Đôi nhíu đôi mi thanh tú, “Ngươi không còn sự lựa chọn nào khác.” Chọn tin tưởng ta