
c giới thiệu: “Vị này chính là cô Hạ.”
Diệp Gia Dĩnh nhìn phản ứng của cái cậu Hạ này trong lòng chợt cảnh giác, thầm kêu không ổn, vị này là người quen trước kia của Diệp Gia Dĩnh phải không, biết cô… lại nói, đây là chuyện không có khả năng, nếu như bị nhận ra thì cực kỳ xấu hổ, cô vội vã cúi đầu: “Thật xin lỗi, con tôi đang ở nhà chờ, tôi đi trước.”
Cô nghiêng người đi ngang qua ông Hạ và cậu Hạ, bước chân rất nhanh, sau khi mở cửa dường như nghe thấy tiếng của cậu Hạ ở sau kịp phản ứng hô lên một tiếng: “Ai, cô....”
Diệp Gia Dĩnh coi như không nghe thấy, vội đạp xe rời đi như một làn khói, trong lòng thầm đưa ra quyết định, mấy ngày sau này đều đến sớm một chút, nhất định mỗi ngày phải ra về trước sáu giờ, ngàn vạn lần không thể đụng mặt với cái người tổng giám đốc Hạ này.
Edit: Thiên Kết
Beta: Tịnh Yên
Tám giờ rưỡi sáng Diệp Gia Dĩnh đưa Diệp Ba Ni đến nhà trẻ, tiện thể đứng ở trước cửa phòng học nói mấy câu với cô giáo Triệu.
Cô giáo Triệu rất tán thành việc gần đây cứ cách một khoảng thời gian Diệp Gia Dĩnh lại để Diệp Ba Ni đem ít điểm tâm lên lớp chia sẻ với bạn học, tình cảm của đám trẻ cũng được cải thiện hơn rất nhiều, có đồ tốt cùng nhau chia sẻ vẫn có thể xem là một phương pháp tốt.
Mặc dù An Tư Ý từng bị Diệp Ba Ni đánh nhưng bây giờ cũng trở nên thân thiết, chỉ cần Diệp Ba Ni mang theo điểm tâm tới thì An Tư Ý liền xếp hàng đầu tiên, trẻ em đều không mang thù, cho nên bây giờ chơi với Diệp Ba Ni rất vui vẻ.
Nói xong chuyện đó, cô giáo Triệu lại đề nghị Diệp Gia Dĩnh ở nhà nên cố gắng nói chuyện với Diệp Ba Ni, hiện tại bé là đứa đánh nhau nhiều nhất trong nhà trẻ, cô giáo Triệu cho rằng đó là tại Diệp Ba Ni không thích nói chuyện, người lớn trong nhà nên khích lệ thằng bé dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Trẻ con, nói chuyện không hợp thì muốn đánh nhau, có thể nói hiểu thì không có việc gì.
Diệp Gia Dĩnh cười khổ, Ba Ni không thích nói chuyện là có nguyên nhân đặc biệt, tuyệt đối không phải chỉ cần dạy dỗ là có thể sửa đổi, nhưng mà cô cũng khiêm tốn tiếp thu, rồi nói với cô giáo Triệu: “Cảm ơn cô, cô giáo Triệu, tôi cũng biết, Ba Ni nhà chúng tôi không thích nói chuyện, ở nhà thằng bé cũng vậy, tôi nói với thằng bé mười câu nó có thể trả lời một câu thì đã xem như không tệ rồi, nhưng mà nó cũng không cố ý, đây…đại khái là thói quen từ nhỏ, tôi sẽ cố gắng để thay đổi thằng bé một chút.”
Sau khi ra khỏi nhà trẻ, Diệp Gia Dĩnh lập tức chạy xe đạp tới chợ bán thức ăn, cô tính toán muốn mua bó cần tây để trộn với quả óc chó dùng cho bữa tối, món ăn này vốn phải xào, nhưng gần đây cô phải chuẩn bị cơm tối từ hai giờ chiều, cho nên không thể xào, đành phải phát huy sự sáng tạo, sửa lại món ăn một chút, từ cần tây xào với quả óc chó thành cần tây trộn với quả óc chó. Món này tuần trước đã làm một lần, Chu Mai nói Diệp Ba Ni rất thích, hôm nay Diệp Gia Dĩnh chuẩn bị lại một lần nữa.
Khi cô vừa tới cổng chợ thì nhận được điện thoại của Lý Hạo Nhiên: “Diệp Gia Dĩnh, cô không có ở nhà sao? Đang ở đâu vậy?”
“Tôi đang ở chợ rau, anh tới nhà, nếu không ở dưới lầu chờ tôi một lát, nửa giờ nữa tôi sẽ về.” Diệp Gia Dĩnh khóa xe đạp lại, thầm nghĩ phải nhanh tay chân hơn một chút thì cũng nửa giờ nữa mới có thể về nhà.
“Thôi.” Lý Hạo Nhiên không đồng ý: “Tôi còn có chương trình, cũng không rảnh rỗi đứng dưới lầu chờ cô nửa tiếng, như vậy đi, cô nói cho tôi biết cái chợ rau đó ở chỗ nào, tôi tới tìm cô.”
Diệp Gia Dĩnh không thể làm gì hơn là chỉ đường cho anh ta: “Con đường lớn phía tây dưới lầu nhà tôi, anh đi tới ngã tư thứ nhất thì qụeo phải, đi khoảng ba trăm mét nữa nhìn thấy con hẻm nhỏ, đi xuyên qua là tới, tôi đứng ở cổng chợ chờ anh, tôi mặc áo sơ mi với váy màu vàng nhạt, cầm túi mua hàng màu trắng.”
Lý Hạo Nhiên bật cười trong điện thoại: “Được rồi, tôi nhất định có thể nhận ra cô, không cần cô phải nói kỹ như thế, làm như trước mắt có công tác bí mật vậy"
Mười phút sau, Lý Hạo Nhiên bước nhanh qua hẻm nhỏ, thần thái thoải mái nhìn Diệp Gia Dĩnh đứng trước mặt: “Tôi nhanh không!"
“Nhanh.” Diệp Gia Dĩnh thừa nhận, sau đó lại không khách khí tiết lộ: “Chỉ một đoạn đường ngắn như vậy cũng phải đi hết tám chín phút.”
Lý Hạo Nhiên đeo kính mát và mũ lưỡi trai, vành nón kéo rất thấp, dường như che hơn nửa khuôn mặt, Diệp Gia Dĩnh cũng cảm thấy khó chịu thay cho anh ta: “Trước mắt đen hay không đen? Như vậy có thể nhìn rõ đồ vật sao? Người bán hàng đưa rau úa vàng cho anh chắc anh cũng không phát hiện được.”
“Đen cũng được dù sao còn hơn bị người ta nhận ra rồi vây quanh chỉ chỏ.” Lý Hạo Nhiên đi bên cạnh cô, thuận tay cầm lấy túi mua hàng: “Tôi cũng không mua đồ, cô có thể nhìn thấy rõ màu sắc của đồ ăn là được.”
Diệp Gia Dĩnh lắc đầu không nói thêm cái gì, cô mua thức ăn tất nhiên rất muốn nghiêm túc so sánh giữa ba cửa hàng, yên lặng quyết tâm cẩn thận chọn rau ở nhiều cửa hàng khác nhau, chọn hai bó rau cần còn đọng nước tươi xanh đưa cho Lý Hạo Nhiên.
Lý Hạo Nhiên nhìn thấy hai cây cần tây dài không được bỏ vào túi, lập tức nghiêng đầu vai ra, nói với người bán hàng một cách quen th