
và tình cũ, dầu gì Vạn Uyển tôi, cũng không cần anh tới đùa bỡn."
Diệp Dực nắm chặt hai quả đấm, túi giấy bị Vạn Uyển vứt nện vào cổ, vật bén xẹt qua cổ, một dấu đỏ hiện ra, Vạn Uyển có chút kinh hãi, quay mắt đi không nhìn, "Đây cũng là bản thân tự chuốc lấy."
"Anh chưa từng có loại ý nghĩ này." Diệp Dực chậm rãi mở miệng.
Dịch Thiển Mặc đứng ở sau lưng Diệp Dực, rõ ràng thấy được sống lưng anh cứng ngắc, trong lòng một mảnh thê lương, anh đã hoàn toàn buông tay, duy nhất còn lại chính mình vẫn hi vọng nhận được chút tình thương hại từ anh, Dịch Thiển Mặc hít mũi, nơi xa một chiếc xe treo cờ đang lái tới phía bên này, cô đi lên trước nhặt tòan bộ đồ vật trên mặt đất lên, thả vào trong tay Diệp Dực, "Diệp Dực, anh không thể bỏ qua lần này nữa, Vạn Uyển là một cô gái tốt."
Diệp Dực cứng ngắc quay đầu lại, khóe mắt nhìn thấy Vạn Uyển thừa dịp không ai ngăn lên một chiếc taxi, muốn đi tới kéo đã không kịp rồi, bất đắc dĩ mà vỗ trán gật đầu, "Cái này, em nên đưa cho Tả Diệc." Diệp Dực đem cái hộp kể cả phong thư trong túi giao trả cho cô, "Cần phần tâm ý này của em chính là cậu ấy." Diệp Dực vô ý liếc mắt nhìn xe dừng lại cách đó không xa, người trong xe làm cho anh có chút giật mình, nhíu mày, vẫn là cúi người đem túi của Dịch Thiển Mặc sửa sang lại rồi mới đi.
Dịch Thiển Mặc sững sờ nhìn đồ trong tay, giấy viết thư lộ ra một góc, ‘ Dực, liền ích kỷ một lần, chờ em được không? ’, cuối bút tích thanh tú là một chuỗi chữ viết cứng cáp, ‘ Thiển Mặc, nhìn người nhiều hơn một chút. ’
Dịch Thiển Mặc che miệng, từ từ ngồi chồm hổm xuống khóc đến co quắp.
Xe dừng cách đó không xa ở cách cô khoảng hai cửa hàng, Tả Diệc ngồi ở phía trước mệt mỏi tựa vào trên ghế ngồi, vết thương trên bả vai lại bị vỡ, máu tươi xuyên thấu qua quân trang, màu ô-liu biến thành màu xanh lá cây, mùi máu tươi tràn ngập cả buồng xe.
Lúc nhận được điện thoại, thì vừa vặn mang theo đội ngũ từ biên giới Vân Nam trở về đơn vị, nghe nói Dịch Thiển Mặc gặp phải phiền toái tìm mình, thể lực nhanh chóng khôi phục lại, lúc lái xe ngay cả đèn đỏ cũng không muốn đợi, hận không thể cướp một chiếc phi cơ lập tức bay đến bên cô. Sao lường được lại nhìn thấy một màn này chứ, một người bình thường đến một câu nói còn lười bố thí giờ sao cảm xúc lại mãnh liệt vậy chứ.
Diệp Dực đi, cô ta hẳn là nên khóc. Vết thương trên bả vai chợt xé ra, Tả Diệc rên lên một tiếng.
Tả Diệc từ trong túi ngực móc ra một bọc viên bi màu trắng, có chứa thành phần thuốc mê mạnh làm giảm đau, cũng không uống nước, cứ thế nuốt xuống.
Cố nén đau, mở mắt, bóng dáng của Dịch Thiển Mặc ngồi xổm xuống xuất hiện ở trong tầm mắt, thuốc phát huy vô cùng nhanh, tầm mắt đã trở nên có chút mơ hồ không rõ, vóc người mỏng manh bị áo lông thật dầy bao lấy, trái cây lăn xuống ở bên cạnh cũng không biết nhặt, Tả Diệc muốn ngồi dậy đi đến ôm cô, cũng tiếc rằng phát hiện một chút hơi sức trên người cũng không có. Miễn cưỡng bấm điện thoại, thanh âm Tả Diệc hàn khàn, " đường XX, tìm người tới đón vợ tôi."
Người bên kia điện thoại hiển nhiên rất là nghi hoặc, chính ngài mới vừa rồi không phải lái xe đi qua sao? "Đội trưởng, muốn chúng tôi đi qua?"
Tả Diệc trả lời, che giấu mệt mỏi lại khôi phục âm điệu bất cần đời, "Thế nào? Vừa được nghỉ phép đã muốn làm phản rồi à?"
Đồng chí trẻ cười hai tiếng ha ha, "Nào có, tôi sẽ phái người tốt nhất đi đón chị dâu!"
Tả Diệc ngước mắt nhìn người bên cạnh một chút, đã tốt hơn nhiều, dừng một chút nhìn như vô tâm nói, "Phái con gái đến đây đi."
"Được rồi, đội trưởng đại phát ghen tức, chúng tôi không chọc nổi" Cậu nhóc cực kỳ mừng rỡ, đã cầm ống nói bắt đầu gào to rồi.
Tả Diệc cúp điện thoại lại nhấn, thanh âm người bên kia điện thoại thuận hậu làm cho lòng người an tâm, "Đội trưởng."
"Lý Thi, trở về với người đẹp rồi hả ? Hí. . . . . ." Thấy Dịch Thiển Mặc đứng lên, lúc Tả Diệc đứng dậy thì đau nên hít một hơi lạnh.
Tay Lý Thi đang bày đũa thì ngừng lại, xoay người cầm áo khoác cùng chìa khóa xe lên, vỗ vỗ Diệp Ngôn đang xới cơm, "Nói cho tôi biết vị trí."
Tả Diệc cười hắc hắc, ý trêu chọc không giảm, "Đủ anh em!"
Lý Thi nhận lấy băng vải Diệp Ngôn đưa, cau mày, "Ít nói nhảm, địa điểm."
"Đường XX, nhanh lên một chút, nếu không liền cúp."
Chờ lúc Lý Thi chạy tới, thì Tả Diệc đã không còn ở trong xe rồi, nửa người tựa vào trên cửa xe cầm một quả táo bẩn ngẩn ngơ, cảm thấy anh ta đến gần mới ngẩng đầu, "Nhanh thật."
Lý Thi tiến lên đem băng vải cùng thuốc giảm đau ném lên trên mui xe, "Mất máu bao nhiêu?"
Tả Diệc sờ sờ động mạch trên cổ, hừ hừ hai tiếng, "Cũng may, chậm một chút nữa thì tệ lắm."
Lý Thi không phải người nhiệt tình, có thể nói, trong thế giới của anh ta, anh em, kẻ địch, lại có vợ. Chuyện của Tả Diệc và chị dâu cho dù không quan tâm cũng có nghe thấy, nhưng chuyện có thể phát triển đến cảnh giới này, cũng rất ly kỳ.
"Đội trưởng" Lý Thi nói, Tả Diệc ngồi ở ghế sau cởi ra nửa bên áo sơ mi băng bó, không chú ý đến anh ta, không chút để ý mà ừ một tiếng, nếu Lý Thi có thể nói ra lời nói quan tâm gì đó mới thật là thiên hạ đại loạn rồ