
u được cha mẹ nuông
chiều của mình, còn Diệp Hân Thành tuy có chút uy nghiêm nhưng lại hết
sức hiền hòa.
Ở trong lời nói của cô, một nhà ba người như vậy, rõ ràng là một nhà hạnh phúc nhất thế gian.
Liễu Phỉ Phỉ nhìn lướt qua, dưới khám đài cũng có rất nhiều người lặng lẽ
nhìn những bức hình ố vàng được phóng to lên, trong tấm ảnh đều là hình
ảnh gia đình với nụ cười ấm áp, cô gái nhỏ cũng dần dần lớn lên, hạnh
phúc mỹ mãn như vậy theo từng năm tháng.
Những người thân của Cố Trường Ninh, có rất nhiều người bất đầu lau nước mắt.
Phận nỗ trong lòng Liễu Phỉ Phỉ cơ hồ muốn bộc phá ra.
“Nhưng, mẹ con đã đi rồi” Diệp Thiên Tuyết đang nói đến đó, hình ảnh đúng lúc
này thay đổi là hình ảnh đám tang, và hình chân dùng tiều tụy nhếch
nhách của Diệp Hân Thành vì chuyện này mà nội tâm đau khổ, “Hiện tại ba
lại vừa ý một người”
“Là con gái của mẹ, con thực sực không muốn
bên cạnh ba xuất hiện thêm một người đàn bà nào khác ngoài mẹ”. Diệp
Thiên Tuyết thẳng thắn nói lời này khiến có vài người bắt đầu bàn luận
xôn xào, hoài nghi Diệp Thiên Tuyết có phải cho hả giận mà phá hư hôn lễ này hay không?
Nhiều người chỉ mỉm cười, nếu mà Diệp Thiên Tuyết chuẩn bị như vậy, chỉ sợ công ty tổ chức cũng không đồng ý. Phá lãnh
địa làm ăn của mình, ngày sau làm sao có thề buôn bán.
“Nhưng mà, con cũng là con của ba” Diệp Thiên Tuyết nở nụ cười, tâm trạng lại là
một khoảng trẩm lặng, “Con rất vui khi có thể nhìn thấy nụ cười lại một
lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt của ba ”
Vào lúc này, trên màn
hình chiếu xuất hiện hình ảnh khác của Diệp Hân Thành, toàn bộ quá trình từ một người mất đi người thân, sa sút tinh thần đến dần dần phấn chấn
trở lại.
Điều ngoại lệ chẳng qua là, trong tất cả các tấm ảnh, chỉ có một mình Diệp Hân Thành.
“Cho nên, con rất vui đứng tại đây, vì bà, vì buổi lễ này, mong ba luôn hạnh phúc. Bên cạnh ông, cần lắm một người biết ấm, biết lạnh để làm bạn với ông, để cho cuộc sống của ba không phải cô đơn nữa.”
Diệp Thiên Tuyết nhìn mọi người, chậm rãi nói câu cuối cùng.
“Nên, chúc mừng ba. Con và mẹ luôn hi vọng ba được hạnh phúc”
Diệp Thiên Tuyết lau đi giọt nước mắt trong khóe mắt, mỉm cười nhìn mọi người nói cám ơn.
Diệp Hân Thành đứng ở đó, có chút ngơ ngác.
Ông hiểu rõ những điều này, nhưng chưa từng nghĩ Diệp Thiên Tuyết nghĩ như
vậy, lời chúc như thế này. Làm ông cũng nhớ tới quá khứ xa xôi của mình
với Trường Ninh, thời kỳ vợ chồng hòa hợp, tình cảm đầm ấm.
Cuộc
sống lúc đó, là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời ông. Hốc mắt ông cũng
có chút ửng hồng, ở dưới người MC điều khiển chương trình nhắc nhở, mới
đi lên trước sân khấu, có chút nghẹn ngào cám ơn Diệp Thiên Tuyết.
Nhưng, phía sau nhưng tương lai kia, làm thế nào cũng không nói ra được.
Liễu Đan Văn đứng ở phía sau sân khấu, dưới lớp trang điểm đậm tưởng không nhìn ra sắc mắt, có thể thấy rõ cô rất tức giận.
Nhân viên công ty Hôn Khánh làm việc vẫn như cũ, chỉ cười nói: “Diệp tiểu
thư có lời chúc như vậy, thật là tốt. Không biết Liễu tiểu thư chúc phúc hai vị như thế nào, ai nha, sớm biết như vậy, tôi muốn quay toàn bộ quá trình thật cặn kẽ rồi. Phu nhân chuẩn bị xong chưa, lập tức sẽ phải ra
sân khấu”
Liễu Đan Văn nhịn cục tức trong lòng, miễn cưỡng cười một cái, : “Tốt, tôi biết rồi”
Liễu Phỉ Phỉ đứng lên có chút cứng đơ. Cô cũng chuẩn bị lời chúc. Nhưng mà,
lời chúc của cô cơ hồ toàn là về tương lai của hai người. Căn bản không
giống như của Diệp Thiên Tuyết, nói đến tình cảm tuyệt vời. Trên mặt là lời chúc phúc nhưng lại làm cho người khác nhớ đến quá khứ hạnh phúc
của Diệp Hân Thành và Cố Trường Ninh.
Nhìn Liễu Đan Văn đi ra từ
phía sau, Liễu Phỉ Phỉ thầm hận mình sơ xuất, tại sao không đem mấy thứ
này kiểm tra cẩn thận một lần.
Không cần gấp gáp, cô an ủi mình, mình chuẩn bị cũng rất được, lúc này không cần lo lắng về Diệp Thiên Tuyết.
Liễu Phỉ Phỉ và Liễu Đan văn sóng vai đi tới, Diệp Hân Thành đã đứng ở đó đưa tay đón lấy Liễu Đan Văn.
Sau đó, Liễu Phỉ Phỉ lên sân khấu, bất đầu lời chúc của mình.
Quả thật cô không có nhắc tới quá khứ của Liễu Đan Văn, chỉ là miêu tả một
tương lai mới, trên màn hình xuất hiện những hình ảnh của Diệp Hân Thành và Liễu Đan Văn. Đủ hình hai người đi chung với nhau.
Liễu Phỉ
Phỉ đã từng cho như vậy là đủ, hiện tại có Diệp Thiên Tuyết ở phía
trước, cô đột nhiên cảm thấy, những thứ này có vẻ thật phú phiếm.
Thật vất vả mới nói xong, cô ngừng một lát, công thêm một câu: “con tin
tưởng, mẹ sẽ làm một người mẹ tốt, con cũng muốn có thêm một người ba.”
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay. Cô như trút được gánh nặng đi xuống, thân thể cứng nhắc dần buông lỏng.
Chỉ là xuống sân khấu, nhìn thấy trong đám người, Tăng Hàm cư nhiên đứng bên cạnh Liên Trân Trân, mặt của cô chợt xị xuống.
Đi tới bên cạnh, Liên Trân Trần nhìn cô cười một cái: “Phỉ Phỉ à, lời nói
của cậu thật không tệ, đúng không? Mẹ cậu gả vào nhà giàu, cậu đi theo
liền biến thành phượng hoàng rồi, dĩ nhiên là hạnh phúc rồi. Chỉ có
thương cho Diệp Thiên Tuyết, vô duyên, vô cớ xuất hiện đâu ra một mẹ kế