
sống hòa thuận. Dù sao, trong
cuộc sống con cũng không có mẹ, nói ra thì…”
Vừa mới nói lời mở
đầu, Diệp Hân Thành nhìn Diệp Thiên Tuyết vẫn trầm mặc mỉm cười, độ cong của nụ cười cũng không có thay đổi, lời nói tiếp theo cũng không nói
nữa.
Ông nặng nề thở dài, có chút chán nản thả tay xuống: “Tiểu
Tuyết, con đã không thích dì Liễu, ba cũng không ép con. Nhưng mà, ngày
thường, nể mặt ba, con cho dì ấy chút tôn trọng, được không?’
Ánh mắt cầu xin của ông khiến Diệp Thiên Tuyết nhìn xuống, không nhìn vào mắt ông.
Diệp Hân Thành còn muốn nói nữa, nhưng điện thoại trên bàn chợt vang lên.
Có chút chần chờ nhìn Diệp Thiên Tuyết một cái, Diệp Hân Thành nhận điện thoại, trên mặt lập tức nở nụ cười: “Alo, Cẩm Văn à”
Ông cùng Trương Cẩm Văn nói chuyện phiếm, hỏi thăm sức khỏe của Cố Trường
Khanh như thế nào, em bé lớn không. Diệp Thiên Tuyết ở bên cạnh mỉm cười lắng nghe, cảm thấy nói đến những chuyện này, tâm trạng của mình tốt
lên nhiều.
Hàn huyến một lúc, không biết bên kia Trương Cẩm Văn
nói điều gì, sắc mặt Diệp Hân Thành chợt biến hoa. Ông theo bản năng
nhìn Diệp Thiên Tuyết một cái, bắt đầu đứng lên đi ra ngoài ban công nói chuyện.
Diệp Thiên Tuyết đứng lên: “Con đi ra ngoài trước, ba, nếu có chuyện gì, đợi lát nữa nói chuyện xong thì ba gọi con vào”
Diệp Hân Thành có chút bối rối gật đầu, để cho cô đi ra ngoài.
Đợi đến khi Diệp Thiên Tuyết ra khỏi phòng, ông mới ngồi lại vào ghế, gương mặt trầm mặc, hơi quát lên: “Cái này không thể nào như thế được?”
Ông hạ thấp giọng nói với bên kia điện thoại: “Đan Văn cô ấy, anh hiểu rõ,
cô ấy là người hiền đức, làm sao có thể làm ra chuyện đó…. Chuyện như
vậy”
Ở đầu này điện thoại, Trương Cẩm Văn với vẻ mặt lanh như
băng, Cô Trường Khanh nằm trong lòng anh ta cũng ngửa đầu nhìn anh cũng
bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Tại sao lại không thể?” Trương Cẩm Văn nói: “Anh rể, anh đừng quá tin người”
“Anh rể, anh cùng cô ta không liên lạc mấy năm, làm sao anh biết, trong mấy
năm đó cô ta không ở cùng người đàn ông khác, không hề nghi ngờ đã lập
gia đình?”
“Hơn nữa, em chỉ là tình cờ biết chuyện này, cho nên
có lòng nói cho anh biết một tiếng thôi, ngược lại có vẻ như em đang
giống người khích bác, ly gián hai vợ chồng anh. Nếu anh rể không muốn
nghe, em sẽ nói bạn em không cần gửi hình, coi như chưa từng nhắc qua”
Trương Cẩm Văn cười, nụ cười tràn đầy ác ý, Cố Trường Khanh nhìn anh, giành
tay ôm anh, nhìn anh nở nụ cười ấm áp, vẻ mặt của Trương Cẩm Văn cũng
trở nên dịu dàng hơn một chút, trở tay ôm Cố Trường Khanh vào trong
lòng.
Diệp Hân Thành trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng trả
lời: “Không, Cẩm Văn cậu cứ cho người gửi đồ cho anh xem” Giọng nói của
ông đột nhiên mạnh mẽ lên: “Anh sẽ tự mình xem xét”
Trương Cẩm Văn dứt khoát trả lời: “Được, em sẽ cho người gửi qua cho anh”
Cúp điện thoại trước, anh có chút dụng ý nói với Diệp Hân Thành: “Anh rể,
tuy nói chị Ba đã mất, bây giờ chúng ta ngay cả quan hệ đồng hào cũng
không có. Nhưng mà, dầu gì cũng có quen biết thời gian dài như vậy, tình cảm anh em rất tốt. Em cũng không hy vọng anh bị đội mũ xanh mà không
biết”
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Cố Trường Khanh rúc vào trước ngực anh: “Em nhất định phải báo thù cho chị Ba”
Trương Cẩm Văn nhẹ nhàng đồng ý với cô: “Uh, nhất định phải báo thù” Trương Cẩm Văn nói gì Diệp Thiên Tuyết không hỏi, nhưng cũng đoán được. Trở về phòng, nằm
trên giường cô cảm thấy tâm tình vui vẻ.
Cha, người có vui không? Người đã từng đối xử với mẹ như vậy, hôm nay bị người ta đối xử lại như thế, người cảm thấy thế nào?
Ở trên giường lăn xuống, Diệp Thiên Tuyết chợt nhớ tới người hôm nay đẩy
mình có thể là Trân Trân, liền cầm điện thoại gọi cho Trần Thiên.
Trần Thiên đang trong quán rượu mượn rượu giải sầu.
Thực tế sau khi cùng Liên Trân Trân lui tới, hắn không nghĩ phải trở lại
cuộc sống trong quá khứ kia ... Cuộc sống aaaa. Tuy nói xã hội đen nghe không tệ, nhưng sau lưng không có chỗ dựa, lại làm cho hắn chột dạ.
Khi nghe Diệp Thiên Tuyết sẽ đưa mình vào quân đội hắn rất vui mừng. Tuy
trong quân hiện nay cũng không lớn bằng trước, nhưng sau khi vào, có thể dựa vào bản thân, cả đời làm quân nhân chuyên nghiệp, vẫn là không tệ
đi.
Nghĩ đến đây, hắn lại uống một ngụn rượu.
Mình chẳng
qua là nghĩ cách cho bà chủ hả giận, làm sao lại bị biến hiểu lầm? Hôm
nay hắn tìm cũng không dám đi tìm, gọi điện thoại lại phát hiện mình bị
cho vào danh sách đen, đổi lại số mới gọi đối phương nghe được giọng
của mình liền cúp máy.
Ngay lập tức hắn cảm thấy cả thế giới như
xám xịt. Nếu không nhìn thấy hi vọng phía trước còn chưa tính. Ngay cả
đường sáng phía sau cũng rơi vào bóng tối, mà bóng tối này có vẻ cực kỳ
gian nan.
Buồn buồn uống xong một ngụm rượu, Trần Thiên lắc đầu mà thở dài .
Lúc đó làm sao mình lại không nói với bà chủ nhỏ một tiếng, nếu là nói rồi, bây giờ cũng không có chuyện gì.
Quả nhiên không thể tự cho mình là thông minh. Hắn mơ màng đưa ra một kết luận.
Khi tỉnh dậy điện thoại kêu,Trần Thiên là có chút không kiên nhẫn.
Nhưng mà đối phư