
Từ
chỗ khách hàng đi ra cũng đã hơn hai giờ sáng, Ngô Quế Lan tạt vào quán ăn đêm
làm một bát mì rồi mới về phòng trọ. Giờ này ngoài taxi cũng chẳng còn phương
tiện giao thông nào nữa, cô lại tiếc hai mươi đồng, thế là đành miệt mài cuốc bộ
những bốn chục phút. Trời lạnh thế này đi bộ coi như làm ấm người lên đôi chút,
bằng không về đến nhà chẳng có nước nóng, chỉ sợ ngủ một đêm dậy chân cũng đông
thành đá.
Cô ấp
hai bàn tay bị giá rét làm cho buốt như kim châm lên miệng hà hơi, xoa xoa cho ấm
rồi mới nhét lại vào túi áo. Thời tiết quỷ quái này, không tuyết không gió mà
khô hanh lạnh lẽo đến thấu xương, công việc làm ăn cũng vì thế nên kém hẳn. Cả
ngày trời cô cũng chỉ kiếm được có hai khách, xui xẻo hơn nữa là một gã lại bị
cô vợ đang có thai tóm được. Không chịu nổi cảnh bà bầu vừa khóc vừa gào, ngay
cả tiền cũng không kịp thu, cô đã bỏ của chạy lấy người. Nhiều lúc cô thấy mình
đúng là đồ ngốc, hà cớ gì phải đi lo cho người ta, sợ người ta động thai như thế
chứ? Còn cái thân cô đây, có ai thương cho cảnh nửa đêm một thân một mình lội bộ
về nhà giữa trời rét cắt da cắt thịt thế này?
Qua
khỏi khu chợ đêm rồi, người trên đường cũng dần thưa thớt. Nhà trọ của cô nằm
tít trong khu ổ chuột ven đô, ở đó, ngoại trừ một vài khu nhà gạch từ những năm
bảy mươi, tám mươi thì hầu hết là nhà xây chui không phép, người đến ở toàn dân
tứ xứ. Mỗi tháng tiền thuê chỉ mất khoảng một trăm, đó là nguyên nhân chủ yếu
khiến nơi này được lao động ngoại tỉnh đặc biệt ưa chuộng.
Lúc
chuẩn bị qua đường, Ngô Quế Lan do dự một chút, cuối cùng cũng quyết định đi cầu
vượt. Giờ này xe cộ trên đường thưa thớt hơn ban ngày rất nhiều song cẩn thận vẫn
hơn, mạng của cô người ta có thể khinh rẻ, nhưng đối với cô mà nói vẫn quý trọng
vô cùng.
Hổn
hà hổn hển leo lên bậc thang cuối cùng, Ngô Quế Lan lại bị một bóng đen sừng sững
đứng đó dọa cho hết cả hồn, bình tĩnh lại mới nhìn ra là một người đàn ông cao
gầy, tay cầm chai bia tu ừng ực.
Hơi
men nồng nặc phả vào mặt khiến cô phải cau mày, ngấm ngầm lùi lại một bước, cố
ý lách người trách né. Nhưng khi lướt qua người nọ, lơ đãng liếc một cái, chỉ một
cái liếc mắt thế thôi cũng đủ khiến cô ngần ngừ không bước tiếp được. Trên người
tên sâu rượu kia mặc một bộ vest, dù nhăn nhúm nhưng nhìn qua vải vóc lẫn đường
may đều rất tuyệt. Hẳn phải là một kẻ có tiền.
Cả ngày
trời kiếm được có năm mươi đồng, quả thực cô có chút không đành lòng. Có điều lại
là một tên ma men…
“Anh
à, có muốn không? Em chiều?” Trong lúc cô còn do dự, bản năng nghề nghiệp đã tự
động lên tiếng mất rồi. Lời vừa ra khỏi miệng, đắn đo cân nhắc gì cũng vứt lên
chín tầng mây. Có cái gì mà phải sợ? Khách kiểu này nào phải cô chưa từng tiếp
bao giờ?
Nghe
được tiếng hỏi, động tác uống bia của đối phương thoáng ngừng, trán nhăn lại vẻ
bực bội vì bị quấy rầy, nhưng mắt không thèm liếc đến cô dù chỉ một cái, hẳn là
muốn mặc cho cô tự thấy chán mà bỏ đi.
Nhún
vai, Ngô Quế Lan cũng không kỳ kèo, cất bước đi tiếp về phía bên kia cầu vượt.
Cô làm nghề đã hai năm, dạng người nào cần, dạng người nào không cần, nhìn phản
ứng một cái là nhận ra ngay. Người này, xem ra tâm trạng đang không được tốt.
“Bao
nhiêu?” Ngay khi cô sắp đi đến giữa cầu vượt, phía sau đột nhiên vang lên giọng
đàn ông trầm thấp, hơi khàn.
Hả?
Nhìn nhầm rồi? Ngô Quế Lan hơi kinh ngạc quay đầu, thấy người nọ đang tiến đến,
nét mặt chìm khuất trong bóng tối chỉ thấy lờ mờ, bèn nở một nụ cười chuyên
nghiệp, “Hai trăm, trả trước làm sau.” Cô lớn mật ra giá. Nếu là lúc trước, nhiều
lắm cô cũng chỉ lấy năm mươi đồng, nhưng bây giờ đã khác, có vẻ anh ta đang có
nhu cầu, cô tha hồ mà cò kè, dù bớt đi chút ít cũng vẫn còn lời chán. Cô thuộc
hàng gái gọi rẻ tiền, hiếm hoi lắm mới được giá trên trăm, còn lại chủ yếu là
năm ba chục, đôi khi làm ăn kém quá, để kiếm miếng cơm, dù chỉ mười đồng cũng
phải đi.
Đối
phương lạnh lùng quét mắt nhìn cô, trong mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ rằng cô không
đáng giá nhiều đến thế, nhưng vẫn mở ví, rút ra hai đồng một trăm đỏ thắm quăng
đến.
Bất
ngờ vì khách hàng không mặc cả, Ngô Quế Lan cũng chẳng để tâm thái độ khinh miệt
của anh ta, khom người nhặt tiền dưới đất lên, không quên lấy ngón cái vuốt thử
mấy cái xem tiền thật hay giả, đến lúc chắc chắn mới cất vào túi, cười nịnh lấy
lòng: “Đi khách sạn, hay là đến nhà anh?”
Anh
ta hừ lạnh một tiếng, chỉ sải chân cất bước, không ra hiệu hay trả lời gì hết,
Ngô Quế Lan vội cắm đầu chạy theo sau. Chắc là về nhà anh ta rồi, cô đoán vậy.
Xuống
cầu vượt, người kia bất thình lình quay lại kéo cô vào một góc khuất, nhanh
chóng kéo cao váy cô.
Ngô
Quế Lan bật lên một tiếng kêu khẽ, không ngờ được anh ta muốn làm ngay tại đây.
Tay cô theo bản năng cản lại, lập tức bị anh
ta lao tới đè lên bức tường lạnh như băng…
Hai
chân lẩy bẩy đứng dựa vào tường, nghe thanh âm chỉnh trang áo quần đầy ám muội
bên kia, Ngô Quế Lan những muốn khóc thét. Cho dù cô chỉ là hạng gái đứng đường
rẻ mạt, nhưng cũng chưa từng dùng phương pháp thấp hèn như vậy