
đỡ? Vì vậy cho đến bây giờ, cô không nghĩ ngợi gì thêm, cũng không oán trách.
Oán trách có ích gì! Cô đột nhiên bật cười. Nhớ đến ánh mắt oán hận của mụ đàn bà bị cô rạch mặt kia, cô cảm thấy cực kì buồn cười. Lẽ ra người phải oán hận là cô mới đúng!
Khẽ lắc đầu, cô đem tất cả những chuyện xưa năm cũ phủi ra khỏi tâm trí, phát hiện bản thân đã đi vào con đường phồn hoa nhất thành phố. Cho dù tuyết không ngừng rơi, người đi đường vẫn vô cùng nhộn nhịp. Ngay cạnh là một cửa hàng bán băng đĩa, bên trong đang bật một bài hát đang nổi. Cô vừa chậm rãi bước đi vừa lẩm nhẩm hát theo. Mỗi ngày đi trên đường đều nghe thấy, muốn không thuộc, cũng khó.
Còn
hơn một tháng nữa sẽ qua năm mới, trong nhà phỏng chừng đang trông ngóng cô gửi
tiền về. Năm mới đến, không thể không mua cho các em bộ quần áo mới. Còn có cha
mẹ cô, quanh năm suốt tháng làm việc như trâu như ngựa, cũng không thể để ông
bà mấy năm liền chẳng có được một ngày nghỉ ngơi. Nghĩ đến đây, lòng Ngô Quế
Lan thắt lại. Hai tháng nay cô không kiếm được đồng nào, đừng nói gửi tiền về
nhà, ngay cả nuôi sống bản thân cũng là cả một vấn đề. Chẳng lẽ phải đến ngân
hàng rút nốt số tiền tiết kiệm dự phòng?
Tài
khoản của cô còn thiếu năm trăm nữa mới đủ hai vạn, nghĩ ngược nghĩ xuôi, cuối
cùng cô vẫn cắn răng trích ra bốn ngàn gửi về. Số tiền này là những khoản linh
tinh vụn vặt mỗi tháng cô gom góp cóp nhặt dành dụm cho bản thân. Cô tính để
dành đủ năm vạn sẽ về huyện thuê một căn nhà nhỏ mở quán mì, không mơ đến làm
giàu, chỉ cần đủ nuôi sống cả gia đình là được, nhưng xem tình hình hiện tại
không biết đến năm nào tháng nào mới tích cóp đủ. Giá cả lại ngày một leo
thang, đến lúc đó năm vạn chỉ sợ cũng không đủ để mở cửa hàng như cô muốn.
Đi
từ bưu cục ra, Ngô Quế Lan nắm chặt biên lai gửi tiền trong tay, lòng lạnh lẽo
như tiết trời ngày đông. Bé Anh học Đại học danh tiếng, học phí và sinh hoạt
phí đều rất cao. Nếu cô đổi sang một công việc đứng đắn khác, chắc chắn sẽ
không thể nào kham nổi, nhưng nay đến cả công việc đang làm cũng không ăn thua
gì rồi. Nói ra cũng lạ, dường như chỉ một mình cô gặp phải vận đen, những người
khác cũng không có trục trặc gì, đa số vẫn hành nghề đều đều.
Đầu
tiên kiếm được món hời với con sâu rượu trên cầu vượt, rồi đến lời được của tên
họ Lâm kia mấy trăm, sau đó bắt đầu số con rệp. Lẽ nào ông trời đang phạt cô chặt
chém người khác quá tay chăng? Nghĩ vậy, cả cô cũng thấy hoang đường đến nực cười.
Nhưng khi bàn tay chạm đến chiếc sổ tiết kiệm đã rút đi vài con số trong túi
áo, nụ cười của cô liền trở nên nặng nề, bất đắc dĩ thở dài, biết làm thế nào để
sống tiếp đây?
Hay
là đi kiếm việc làm nhỉ? Dạo này nghe nói công việc thời vụ tương đối dễ kiếm,
hơn nữa tiền lương cũng không thấp. Không bằng đi thử xem, còn hơn ngày nào
cũng lông bông ở bên ngoài chẳng kiếm được một xu.
“Mẹ
kiếp… định ăn quỵt của ông à…” Tiếng quát mắng vọng đến làm Ngô Quế Lan chú ý.
Cô theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài một cửa hàng nhỏ đang bu kín những
người, đang hả hê chỉ trỏ bình luận điều gì.
Cô
vốn không phải loại người tò mò ham vui, liền đi vòng qua đám đông, đến liếc mắt
một cái xem chuyện gì đang diễn ra cũng không thèm. Có điều, chưa đi được hai
bước, đám người bỗng dưng ầm ĩ lên, một người đột nhiên từ bên trong vọt ra,
đâm thẳng vào cô.
Không
có mắt à! Không kịp tránh, cô bị mất đà loạng choạng, rủa thầm một tiếng, trợn
mắt nhìn về phía tên đầu sỏ lỗ mãng kia. Không ngờ cô bắt gặp một đôi mắt rất đẹp,
rất trong đầy áy náy đang nhìn lại. Lửa giận trong người cô như gặp phải một luồng
nước suối trong veo, đột nhiên tắt ngấm.
Người
này sao trông quen thế nhỉ? Cô hoang mang nhìn gương mặt sây sát trước mặt, cẩn
thận lục lọi trí nhớ.
“Xin
lỗi…” Lời xin lỗi luống cuống bị một tiếng rên thay thế, chàng trai trước mặt
cô bị một người cao lớn thô kệch đuổi theo phía sau đẩy ngã xuống đất, đấm đá
như mưa trút xuống người anh ta. “Này thì chạy, ông mày cho mày chạy!”
Sau
đó còn có một người đàn bà tóc xoăn trang điểm rất đậm chạy theo, co chân đạp
người đàn ông đang cuộn mình tránh đòn dưới đất, miệng còn không ngừng văng ra
những câu chửi chua ngoa.
Chẳng
liên quan đến cô… “Aiz! Chị à!” Ngô Quế Lan phát hiện hành vi của mình luôn
không chịu nghe theo lí trí, rõ ràng không muốn xen vào việc của người khác
nhưng cái tay đã hùa theo cái miệng kéo người phụ nữ kia lại từ lúc nào chẳng
hay.
Rõ
ràng một bà cô già lại được gọi như gái hai mươi, người phụ nữ kia dù bực mình
vì bị ngăn lại nhưng cũng không nổi cơn tại chỗ, chỉ trừng mắt nhìn Ngô Quế Lan
nói: “Cái gì?”
“Đừng
đánh nữa, cẩn thận chết người!” Ngô Quế Lan chăm chú nhìn những nếp nhăn ở đuôi
mắt dùng cả một lớp phấn dày cũng không che được của đối phương, cười giả lả
khuyên nhủ. Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu bọn họ chịu dừng tay, cô cũng không ngại
trích ra ít máu, giúp người nọ trả tiền cơm. Nhà hàng nhỏ như vậy hẳn đồ ăn
cũng không lấy gì làm đắt.
“Tránh
ra, liên quan gì đến cô. Loại người ăn không này đánh chết được