Teya Salat
Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà

Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324902

Bình chọn: 10.00/10/490 lượt.

a người giúp việc không, hoặc là tùy theo trình độ học vấn mà thay đổi……. Về phần phương thức quy định số lượng, chính là hỏi thẳng người chủ và người giúp việc, hiểu biết tình hình. Nhưng mà, nhưng mà cháu nghĩ trong quá trình này, không thể nhận được thông tin chính xác nhất, có lẽ bởi vì họ biết là đang khảo sát, nên vẫn che giấu một phần sự thật khi trả lời, là thế ạ… Cho nên cháu nghĩ rằng, nếu có thể trực tiếp đi vào nghề này, nhận được cảm giác chân thật nhất, biết được các người chủ rốt cuộc suy nghĩ gì. Bởi vì cháu đăng ký trong công ty môi giới, cũng có thể quen biết không ít người giúp việc khác, lúc các cô ấy trò chuyện cũng không có cảnh giác.”

Bà Chung nói: “Cháu thật sự rất giỏi.”

“Không ạ không ạ.” Vương Vượng Vượng nói, “Hì hì…”

“Đúng rồi,” bà Chung hình như rất hiểu con trai mình, “Thanh Văn không khiến cháu chịu quá nhiều ấm ức chứ?”

“Ặc…” Cô nói, “Chung Thanh Văn tốt lắm ạ…”

“Nó có yêu cầu khá cao đối với chính mình cũng như người khác.”

“Cháu cảm thấy rất tốt,” cô nói, “Đây mới là có trách nhiệm.”

Có lẽ là thói quen của Chung Thanh Văn. Bởi vì trong công việc, anh chỉ có một tiêu chuẩn đánh giá chính là làm việc thế nào, nếu lơ là với bản thân và tập thể, chính là một loại thất trách, dù sao biểu hiện của công ty mới là thứ nhất. Hơn nữa đây cũng không phải là hà khắc, dẫu sao hàng năm năng lực riêng của mỗi nhân viên sẽ giảm, đối với họ cũng không tốt. Công ty của Chung Thanh Văn từ ban đầu chỉ có quy mô của hai người rồi bắt đầu từng bước xây dựng nên, ngân sách có hạn, đồng thời tại phương diện tài nguyên và chính sách của doanh nghiệp tư nhân mà nói cũng không chiếm địa vị ngon lành gì, năng suất luôn chiếm vị trí thứ nhất.

“Đôi khi dì rất lo lắng.” Bà Chung nói nửa đùa nửa thật, “Nó cứ theo chủ nghĩa hoàn mỹ như vậy, sau này rốt cuộc có thể tìm được một nàng dâu cho dì không nữa.”

“Mẹ,” Chung Thanh Văn vỗ lưng mẹ, “Chuyện này mẹ đừng quan tâm.”

“Ha ha ha,” Vương Vượng Vượng nói, “Không thành vấn đề đâu ạ…”

Bà Chung nói: “Dì chưa từng thấy nó thích ai bao giờ.”

“Không đến mức như mẹ nói.” Chung Thanh Văn nói bâng quơ, “Con không khó lấy lòng đâu. Chỉ có một vài điều kiện tiên quyết không thể nhượng bộ, phần còn lại cũng không lớn lắm, có thể thỏa mãn những điều kiện kia là được.”

Anh suy nghĩ, trước mắt có một người. Ngay cả Vương Vượng Vượng cũng được, vậy trên thế giới nên có nhiều mới đúng.

Chung Thanh Văn ngược lại chưa từng lo lắng về điểm này.

“Tóm lại,” bà Chung cười nói, “Khoảng thời gian trước vất vả cho cháu rồi.”

Vương Vượng Vượng mau chóng lắc đầu: “Không đâu ạ không đâu ạ…”

“Chúng ta rất cảm ơn cháu.”

“A,” Vương Vượng Vượng hơi ngượng ngùng, “Ha ha…”

“Ông bà vẫn còn ngủ trưa.” Chung Thanh Văn nói, “Nếu cô muốn gặp bọn họ thì đợi chừng hai tiếng nữa, cô không bận chứ?”

“Được mà…” Vương Vượng Vượng nói, “Nhưng vì sao anh bảo tôi tới sớm như vậy? Còn phải ở đây chờ.”

Anh nhìn cô: “Trước đó tôi không nghĩ tới điều này, tôi thật không cố ý.”

“Ờ…”

Cô nói: “Thế chúng ta đi tìm đồ trước đi?”

“Được.” Anh nói xong liền xoay người đưa cô đến phòng sách.

“Kim bấm à…” Cô sờ cằm, bắt đầu mở từng ngăn kéo xem.

Không có…

Không có…

Trong cả quá trình, Chung Thanh Văn luôn đứng phía sau, không nhúc nhích.

Không có…

Không có…

Vương Vượng Vượng đi đến giá sách bên cạnh, cố sức nhìn vào bên trong…

À… Cô tìm thấy bản ghi chép mình đã giao cho Chung Thanh Văn lúc sắp đi. Nó được đặt ngay ngắn tại chỗ kia, cô còn tưởng rằng đã bị ném mất rồi chứ.

Không có…

Không có…

Cô lại qua cái kệ nằm phía trên cái bàn, nhìn từng kệ, rốt cuộc thấy kim bấm ở phía sau con ngựa bằng gốm.

“Để lại đó đi,” Chung Thanh Văn nói, “Cô nói lại những nơi cô đã xếp lại đồ đạc và gia vị cho tôi biết, rốt cuộc là cất ở đâu, tôi nhớ trước khi cô tới không phải vậy.”

“Đúng…” Vương Vượng Vượng nói, “Trước đó tôi đã nói với anh rồi mà, tôi cảm thấy như vậy sẽ trật tự một chút.”

“Tôi không để ý.” Anh nhìn cô, nói, “Tôi không ngờ cô bỏ đi nhanh như vậy.”

“Ồ…” Cô đi tới phía trước một cái tủ có năm ngăn kéo, “Ngăn thứ nhất là linh kiện điện tử, như là các máy sạc điện, đường dây điện, công tắc, bàn phím, con chuột…”

“Ừm.”

“Ngăn thứ hai là đồ gia dụng, như là pin, bóng đèn… này, anh xem, vỉ pin mới mua ở đây.”

“Ừm.”

“Chẳng qua những đồ dùng vệ sinh thì đều nằm trong ngăn tủ ở toilet, như là chỉ nha khoa, xà phòng, khăn mặt…”

“Ừm.”

“Ngăn thứ ba…” Cô hơi khom lưng, tiếp tục giải thích, “Là…”

“Tôi nói này, tóc cô dính gì thế?” Chung Thanh Văn đột nhiên ngắt lời Vương Vượng Vượng, anh vươn tay giúp cô lấy xuống vật trên tóc.

Là một phần nhỏ của lá cây, có lẽ rơi xuống lúc trên đường tới.

Mái tóc của Vương Vượng Vượng thật dài, vừa mềm lại mượt, cảm giác rất tốt.

Chung Thanh Văn rất muốn sờ lần nữa.

Hồi trước khi làm giúp việc, vì để gọn gàng, cô đều buộc đuôi ngựa, anh hiếm khi nhìn thấy cô xõa tóc ra. Cảm giác không giống nhau, không già dặn, ngược lại dịu dàng một tí.

“…Ơ?” Đột nhiên có người chạm vào tóc, cô quay người lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của anh.

A….A…..

Nhịp tim