
ống.
Sau đó cô đưa mình tới gần, nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt anh một cái.
“…”
“…”
Lúc này đối phương hiểu không?
“Anh…” Cô lắp bắp hỏi, “Hiểu chưa?”
“Em đang làm gì?” Lúc này anh lại giả ngốc.
“Em…” Cô nói liều, “Đánh mặt anh…”
“Dùng mặt đánh anh?”
“Ừm…”
“Vậy thì…” Anh nhoẻn miệng cười, cúi đầu tới gần, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên môi cô, “Vậy thì anh đáp lễ, cũng đánh trở về không phải sao?”
“Anh…”
Cô sờ môi mình, sắc mặt đỏ bừng.
“Nếu em đã đồng ý…” Anh đi tới trước bàn, kéo ngăn tủ ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp tinh xảo, “Thì đeo cái này đi.”
“…” Cô mở nắp hộp ra, phát hiện là một cặp nhẫn.
Kiểu nhẫn nữ đặc biệt xinh đẹp, ở giữa là một viên kim cương lớn lấp lánh, bên cạnh là một vài mảnh kim cương nhỏ.
“Ngay cả cái này anh cũng mua rồi…”
“Đây là nhẫn đính hôn, nhẫn kết hôn phải đợi đến lúc em đồng ý.”
Vương Vượng Vượng có cảm giác bị lọt vào bẫy.
Chung Thanh Văn lấy ra chiếc nhẫn kia, cầm lên móng vuốt của Vương Vượng Vượng, nhẹ nhàng đeo vào.
Kích cỡ vậy mà không lớn không nhỏ, vô cùng vừa vặn.
Làm sao anh biết được? Nhìn bằng mắt? Nhìn chằm chằm vào tay mình sau đó lặng lẽ suy đoán trong đầu? Biến thái…
“…Được rồi.” Chung Thanh Văn nắm tay Vương Vượng Vượng, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, “Rốt cuộc đã bắt được em rồi…”
Cô ngơ ngác sờ ngón tay của mình.
Thế này…là đính hôn rồi?
Thật kỳ lạ…
Tuy rằng đã bày tỏ tâm ý với nhau, cơ mà có phải nhanh quá hay không ——
Đêm nay đột nhiên trở về nói với bố mẹ, liệu có dọa bọn họ hết hồn không?
Nhưng mà đối phương là người cô thích, cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Chờ một ngày nữa thì ngại lắm.
Gả cho anh…sao?
Quả nhiên đây là sự hấp dẫn quá lớn, cô thật sự không có cách nào từ chối.
Nếu không, lần sau phải chờ đến bao lâu?
Mỗi ngày cô sẽ ngóng trông, giống như một oán phụ, chờ đối phương nói muốn kết hôn với mình.
Sau đó rốt cuộc tới ngày đó, cô sẽ gật đầu đồng ý như con gà mổ thóc. Cuối cùng kết quả vẫn giống nhau, chính mình phải chịu tra tấn.
Vậy tại sao còn muốn đi một vòng lớn? Hai người cũng chẳng vui vẻ.
Vương Vượng Vượng lười biếng, tưởng tượng đến quá trình yêu đương dài dòng kia, cô cảm thấy mệt mỏi quá đi thôi.
Cho nên, giảm bớt đi!
Lại nghĩ một chút, cô cầm lấy một chiếc nhẫn khác trong hộp, hít thở thật sâu, trong lòng cổ vũ bản thân, cô cúi đầu, nhẹ nhàng cầm tay Chung Thanh Văn qua, đầu ngón tay hơi run run, phí một hồi lâu, cô rốt cuộc đeo vào cho anh.
Cô tuyệt nhiên không dám ngẩng đầu lên.
Bàn tay chạm vào nơi ấy, giống như là bốc cháy.
Trong quá trình này, cô đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp anh.
Ở trong văn phòng lụp xụp của công ty giúp việc, sự tồn tại của anh rất rõ rệt.
Đang lúc giữa trưa.
Nhân viên công ty giới thiệu cô cho anh.
Sau khi hỏi một đống vấn đề thì anh nói gì tiếp nhỉ?
Đúng rồi ——
“Thì chọn cô thôi, đi theo tôi.”
Ngoại truyện
Tháng sáu là mùa chia tay.
Vương Vượng Vượng đã thuận lợi hoàn thành bảo vệ luận văn, lễ tốt nghiệp của khoa xã hội học tại đại học T chính thức bắt đầu.
Vương Vượng Vượng mặc áo thạc sĩ, đi theo mọi người đi vào hội trường.
Bên trong người đông nghìn nghịt, mọi người xô đẩy lẫn nhau, máy chụp ảnh nhấp nháy liên tục.
Mỗi người đều mang theo máy chụp ảnh, chỉ cần thấy người quen biết thì sẽ kéo lại chụp hình chung.
Qua một hồi lâu, viện trưởng lên bục phát biểu.
Nội dung lại rất cảm động, ông ấy bảo sinh viên ghi nhớ tình yêu vĩ đại chính là sự lặng lẽ, cư xử làm việc đường đường chính chính, các sinh viên đều khó nén thương cảm, một vài nữ sinh lén khóc lóc.
Sau đó là trao tặng học vị.
Vương Vượng Vượng lên bục trước tiên, bởi vì bài luận văn của cô được đánh giá là luận văn xuất sắc của trường.
Viện trưởng đưa giấy chứng nhận cho cô, chuyển tua cờ trên mũ cô từ bên phải sang bên trái, rồi bắt tay với cô. Vương Vượng Vượng bước xuống bục, mở giấy chứng nhận ra nhìn, cô phát hiện chỉ là một cái vỏ da, bên trong rỗng tuếch, lúc này cô mới nhớ tới lớp trưởng từng nói sau này sẽ phát lại, hiện tại chỉ là làm ra dáng.
Sau khi kết thúc, mọi người cùng nhau ra ngoài chụp ảnh chung.
Tiếp theo Vương Vượng Vượng và các bạn đi khắp nơi chụp ảnh.
Đi tới cửa khoa, Vương Vượng Vượng nhìn thấy một người.
“…Chung Thanh Văn?”
Người đàn ông phía dưới bậc thềm ngẩng đầu lên.
Anh ôm một bó hoa lớn trong ngực, xinh đẹp tươi mới.
“…” Cô ngây ngẩn cả người.
Đối phương nhìn cô, ánh mắt rất dịu dàng.
“Anh, anh không phải đang đi làm sao?”
Chung Thanh Văn nói: “Hôm nay là lễ tốt nghiệp của em.”
Cô vội vàng chạy tới, nhảy xuống bậc thềm, Chung Thanh Văn ôm lấy cô.
“Chúc mừng em tốt nghiệp.” Anh nói rồi tặng hoa cho cô.
Còn có một con cún nhỏ nhồi bông.
Vương Vượng Vượng rất thích đồ chơi hình cún.
Cô nói sở dĩ mình tên là Vương Vượng Vượng, chính là vì sinh ra khi Ngũ Hành* thiếu cẩu.
Ngũ Hành: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ
Cô vươn tay nâng niu thú nhồi bông trong tay.
“Vượng Vượng…” Mấy bạn học đều đi lên vây quanh, nhìn Chung Thanh Văn chằm chằm, “Ai vậy?”
Cô đáp: “Người hầu của trẫm.”
Chung Thanh Văn liếc cô một cái.
Kỳ thật cô nói cũng chẳng s