
Ừ, có thể.” Kỳ Thịnh nói nhỏ: “Vậy tối nay làm sao đây?”
“Anh...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Hạ Chí đỏ lên: “Không mặc! Không mặc vậy được rồi chứ gì, không giải thích nữa.”
Kỳ Thịnh nhìn Thẩm Hạ Chí nhanh chóng xoay người chạy đi, anh cố nén cười. Lúc này mới nhớ ra cô mới mười tám tuổi, Kỳ Thịnh lắc đầu một cái, nụ cười từ từ thu lại.
Cho một cô bé bước vào cuộc đời anh là điều anh chưa bao giờ nghĩ tới nhưng tại sao anh lại cho cô bước vào. Anh cũng không biết, là vì cô đơn thuần hay vì bộ dạng quật cường của cô?
Thật ra thì chính anh cũng không hiểu nỗi hành vi của mình. Hai năm qua, anh vẫn luôn muốn sống cuộc sống bình thường nhưng anh vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Cho đến khi cô xuất hiện, anh lại mất đi khả năng kiểm soát bản thân mình.
Anh còn chưa dậy sao?
Thẩm Hạ Chí co đầu rụt cổ, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi phòng, cái đầu nhỏ nhìn ngó xung quanh.
Cô nhẹ nhàng nhón chân để không làm phát ra bất kỳ tiếng động nào. Thẩm Hạ Chí như con chuột nhỏ “Vèo” một cái chạy từ lầu hai xuống lầu một. Cô đi tới phòng bếp, mở cửa tủ lạnh trước.
Giấc ngủ vừa rồi thật là quá tuyệt vời!
Thẩm Hạ Chí mở tủ lạnh ra tìm tòi, nụ cười trên mặt không lúc nào vơi đi. Cô chưa bao giờ được ngủ ngon như vậy, không cần lo lắng phải múa may với con gián, không cần lo lắng hôm sau sẽ đi làm trễ, nhưng mà, thay đổi như vậy cũng có chút đáng sợ.
“Ha, tìm được rồi!” Thẩm Hạ Chí phát hiện một chai nước suối trong tủ lạnh, cô vội vàng lấy ra lập tức “Ừng ực ừng ực” uống.
“Buổi sáng uống nước đá không tốt cho sức khỏe.”
“Phốc... Khụ khụ, khụ khụ khụ...” Giọng nói nhẹ nhàng mê người lại làm cho Thẩm Hạ Chí bị sặc, cô sặc đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, gần như không thể thở được.
“Em có sao không?” Kỳ Thịnh đi tới phía sau Thẩm Hạ Chí, bàn tay ấm áp vừa vuốt lưng cô vừa nói: “Đừng uống nhanh như vậy.”
Làm ơn đi! Thẩm Hạ Chí muốn nói chuyện nhưng cô càng ngày càng ho sặc sụa. Không phải là cô uống nhanh, cô bị anh hù sợ mà.
Kỳ Thịnh nhẹ nhàng cau mày, đi lại gần cô...
Mấy giọt nước trượt xuống cằm cô, chảy xuống cái cổ tráng ngần, rồi tới khe hở hoàn mỹ, xương quai xanh hấp dẫn, càng ngày càng xuống thấp… Cô mặc áo sơ mi trắng, thân hình có lồi có lõm. Cô không mặc áo lót nên hai vú đầy đặn mượt mà lộ ra ngoài. Nụ hoa đỏ tươi như ẩn như hiện. Đôi chân thon dài trần truồng ra ngoài, chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể thấy được hang động thần bí bên trong.
Cảnh tượng này có thể làm cho bất kỳ một người đàn ông nào huyết khí dâng trào.
Kỳ Thịnh không kìm được, nhỏ giọng mắng. Anh luôn luôn là người có thể làm chủ bản thân nhưng lần này lại không như vậy. Mùi hương trên người cô làm dục vọng trong anh dâng trào.
“Khụ khụ.” Thẩm Hạ Chí chu cái miệng nhỏ nhắn thở phì phò nói: “Anh làm gì mới sáng sớm đã hù dọa người thế hả…” Cô nhìn thấy mặt anh đỏ gay, đôi mắt toát lên dục vọng kinh người: “Anh… anh làm gì nhìn dữ vậy.”
Kỳ Thịnh hít sâu một hơi, xoay người đi: “Trên ghế sa lon ở phòng khách có quần áo, đi mặc vào.”
“À... được.” Lời của Kỳ Thịnh làm Thẩm Hạ Chí bừng tĩnh, cô vội vàng quay lưng về phía anh, chạy về phía phòng khách, ảo não đánh đầu mình. Chẳng lẽ anh cho rằng cô quyến rũ anh sao, ai, cho dù anh có là hàng hạng nhất, trong tiềm thức của cô… Không, dừng lại, trong tiềm thức cũng không có, tuyệt đối không có.
Tất cả mọi ý nghĩ ngổn ngang đều bị Thẩm Hạ Chí quăng ra sau lưng. Cô kinh ngạc nhìn bộ quần áo trên sa lon. Cái đầm ngắn màu trắng rất mềm mại, rất có khí chất công chúa, bên cạnh còn có bộ đồ lót viền ren.
Cô, chưa bao giờ là một cô gái tham hư vinh nhưng trong lòng mỗi cô gái đều có sự mơ mộng muốn làm công chúa. Nhưng thực tế tàn khốc làm cô phải dẹp bỏ ước mơ đó.
Cô biết đây nhất định là một cái váy rất xa xỉ, cứ tiếp nhận như vậy thì có phải, cô càng lúc càng nợ anh nhiều hơn không?
Thẩm Hạ Chí cụp mắt xuống, bây giờ cô không biết phải làm như thế nào, cô cũng không thể mặc chiếc áo sơ mi này mà chạy khắp nơi. Huống chi, quá kiểu cách không phải là tính cách của Thẩm Hạ Chí. Chắc anh cũng không để ý đến điểm nhỏ này đâu nhỉ, nghĩ tới đây, cô vui vẻ cầm chiếc váy lên
“Khụ khụ...” Thẩm Hạ Chí đi tới phòng bếp, cô nhìn Kỳ Thịnh đang thuần thục làm bữa ăn sáng. Cô giả vờ khụ khụ hai tiếng để lấy sự chú ý của anh, rất nhanh sau đó, Kỳ Thịnh quay đầu lại.
Mặt Thẩm Hạ Chí khẻ nóng lên, mắt to nhìn anh hi vọng anh có thể nói gì đó nhưng sắc mặt anh vẫn bình tĩnh lạ thường.
“Rất kì lạ phải không?” Thẩm Hạ Chí tìm cho mình lối thoát, lúng túng cười cười: “Tôi chưa từng mặc quần áo nữ tính như thế này, có phải là chút kỳ quái phải không? Tôi nghĩ sau này…”
“Không, rất đẹp.” Cuối cùng Kỳ Thịnh cũng lên tiếng, khóe miệng anh khẽ nhếch ra nụ cười ngọt ngào: “Không cần lo lắng, ăn điểm tâm thôi.”
“À, được.” Có được đánh giá của anh, lúc này Thẩm Hạ Chí mới an tâm cười ngây ngô hai tiếng, anh mới nói, rất đẹp đấy.
Mặt đối mặt ngồi ở bàn ăn, bữa ăn sáng tinh xảo cùng với mùi vị tuyệt hảo, Thẩm Hạ Chí không khỏi cảm thán: “Rốt cuộc còn có cái gì mà anh không biết làm không?”
“Em nói gì?” Kỳ Thị