Pair of Vintage Old School Fru
Nhật Ký Trưởng Thành Của Bảo Mẫu

Nhật Ký Trưởng Thành Của Bảo Mẫu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325072

Bình chọn: 8.5.00/10/507 lượt.

trở về đối mặt

những cô gái ngu ngốc chỉ có ngực phát triển nhưng não không phát triển, không bằng em theo đuổi Tâm La cô nương."

"Vậy sao?" Hải Khiếu nghe, ngước mắt liếc hắn một cái.

"Xem, tiệc đêm giữa hè cho nhân vật nổi tiếng của tập đoàn Thiên Vương." Đông Trẫm hoàn toàn không có chú ý tới cảnh cáo của hắn, rút ra thiệp mời,

chắc lưỡi hít hà chậc chậc ra tiếng." Không hổ là Thiên Vương, thật là

số lượng lớn, ngay cả thiệp mời cũng rất khác biệt với người ta."

"Có thể được cậu khen một tiếng, cũng không uổng công chủ nhà mất một phen ý định." Hải Khiếu ngửa ra sau, áp vào trong ghế da.

"Nhị gia, có ý tham gia không?" Trong mắt Đông Trẫm thoáng qua ánh sáng kỳ dị.

"Thế nào, cậu có hứng thú?" Hải Khiếu không ngờ người tránh xem mắt cũng

không kịp trước mắt nguyện ý tham gia bữa tiệc xem mắt trá hình.

"Rỗi rãnh vô cùng nhàm chán mà thôi. Không bằng, mời Tâm La cô nương đi theo anh."

Tâm La? Trong lòng Hải Khiếu động đậy một chút.

Ngày đó, hắn hôn Tâm La lần đầu tiên ở bên cạnh hồ bơi, cũng thể hiện rõ tâm ý với cô. Sau, thái độ của Tâm La cũng không có gì thay đổi, không

tránh không né, nhưng cũng không thấy thân mật, cử chỉ ứng đối giống như tất cả xảy ra ngày đó chẳng qua là một giấc mộng giữa ban ngày trong

đầu hắn. Nếu không phải hắn lấy video ở hệ thống an ninh, xem lại lần

nữa, chứng thật không phải là hắn đang nằm mộng, hắn thật sẽ cho rằng

cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Hắn không tự chủ cười khổ. Hắn nói

với Tâm La vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Đông Trẫm chỉ sợ Nhậm Thất.

Chính hắn không phải sao? Từ cuộc sống tuổi trẻ khinh cuồng nhất đến

nay, mười năm đã qua, hắn chưa từng thật lòng yêu một người, nhưng cuối

cùng là thua trong tay một cô gái lạnh nhạt sợ rằng vẫn trong lòng đã có đối tượng. Mặc dù hắn thề không chừa thủ đoạn nào cũng muốn lấy được

cô, lại làm sao cũng không đành lòng thấy cô bị thương tổn, nhiều lắm là chỉ có thể thỉnh thoảng thừa dịp cô để xuống phòng bị ôm cô một cái,

hôn cô một cái, còn phải bị cô oán thầm là sắc lang (sói háo sắc), đăng

đồ tử (tên háo sắc). Ai nha, bất đắc dĩ a.

"Nhị gia, anh không

lên tiếng, tôi liền xem là anh ngầm cho phép." Đông Trẫm thấy hắn không

có phản ảnh, ở một bên có dụng ý khác nói.

"Cho dù muốn mời cô

cùng nhau dự tiệc, cũng phải là anh mời mới danh chính ngôn thuận. Về

phần cậu –" Hải Khiếu mắt lạnh mặt cười làm ra kết luận. "Đêm đó mỹ nữ

như mây, một mình đi đến không phải có thể tận hứng?"

Bả vai Đông Trẫm run lên. Nhậm Hải Khiếu nhìn hắn như hổ mặt cười, càng làm hắn

cảnh giác hơn là vẻ lạnh lùng, không nên chọc vào thì tốt hơn.

"Đó là tự nhiên." Hắn cười thả thiệp mời trong tay ra, dù thế nào đi nữa

mục đích của hắn đã đạt đến, nhanh chóng." Cậu tìm Phong Gian nói chuyện phiếm đi."

Nhìn bóng dáng Đông Trẫm đi ra, Hải Khiếu lắc đầu.

Nếu Đông Trẫm chịu đem rút ra một phần mười thời gian và ý định dạo chơi nhân gian của hắn xử lý sự nghiệp, hiện tại chỉ sợ Đông Đường đã tung

hoành hai nhà hắc bạch rồi. Đáng tiếc chí của hắn không ở chỗ này. Đông

lão tiên sinh có ý tìm vợ cho hắn để trói buộc quản giáo, rất có thể là

cảnh tượng huyền ảo công dã tràng. Hắn thật thương tiếc cho cô gái mà

Đông Trẫm sẽ cưới vào cửa. Bất kỳ cô gái đồng ý, có thể, nguyện gả cho

Đông Trẫm trơn tay như cá chạch, cũng đáng giá hắn dâng lên hai vạn phần sùng kính.

Cầm thiệp mời kia lên, mở ra xem. Hắn cười, cũng tốt, Tâm La tổng không thể tránh ở trong vườn Hải Nhiên cả đời, như vậy chỉ

sợ cô vĩnh viễn cũng nghĩ không thông không bỏ được. Để cho hắn đẩy một

cái sau lưng cô vậy.

Lúc này điện thoại đường riêng trên bàn hắn vang lên, hắn nghe.

"Hải Khiếu, là anh."

Đầu bên kia điện thoại vang lên thanh âm quen thuộc lại hơi xa lạ khiến hắn khẽ sửng sốt một giây, sau đó, thanh âm của hắn trước khi cảm thấy kịp

đã đáp lại đối phương.

"Anh hai, anh khỏe không?"

Là anh

hai hắn thích nhất cũng kính trọng nhất. Những năm này, trừ phi sinh

nhật của cha, anh hai cũng không chủ động liên lạc hắn.

"Hải

Khiếu, cám ơn em rất nhiều năm vẫn dễ dàng tha thứ thỉnh thoảng cải vả

giữa anh và Tĩnh Nhân, cũng cám ơn em, để anh rốt cuộc rõ ràng: bỗng

nhiên quay đầu, người nọ đang ở, dưới ngọn đèn tàn." Hải Âm đầu bên kia

không phải không cảm khái.

"Anh hai, anh cám ơn lầm người. Anh

nên cám ơn, là Tâm La." Hải Khiếu nhẹ nhàng cười. Xem ra phương pháp xử

lí Tâm La dạy Tĩnh Nhân dù sao vẫn là hữu hiệu, nghe lời anh hai nói, vợ chồng hai người bọn họ đã đi ra hẽm hẹp lo lắng, kế tiếp, sẽ là đường

lớn ánh mặt trời rồi.

"Bên Mật tiểu thư, Tĩnh Nhân nói cô sẽ đích thân đi cám ơn." Nhậm Hải Âm ở Milano[1'> phía xa thấp giọng cười. "Em

ấy rất ưa thích Mật tiểu thư, lúc nào cũng giắt cô ấy ở khóe miệng, anh

cũng sắp ghen tỵ."

Hải Khiếu nghe thấy anh hai buông lỏng nhạo

báng, cũng cười. Rốt cuộc, hắn đợi đến ngày anh hai được hạnh phúc rồi.

Kế tiếp, hắn có thể yên tâm theo đuổi hạnh phúc của mình.

"Còn không phải là Mật của em, bất quá em sẽ cố gắng."

"Không nói cái này. Mục đích chủ yếu anh gọi điện là nói cho em biết, cô ta sắp về. Em n